Đoàn người Lưu Ngọc đợi một lúc, chờ sau khi tất cả kiến trúc đều hóa thành tro, hỏa diễm tự tắt sau khi không còn gì để đốt thì mới cẩn thận đi tới. Đi tới hai mươi trượng bên ngoài vòng bảo hộ màu nhũ bạch thì nhóm mười sáu người dừng lại, đối diện với người cảu Phong gia. Ánh mắt của Lưu Ngọc ngưng lại, nhìn về hướng vòng bảo hộ với ánh lửa vụn vặt chiếu rọi còn sót lại. Ánh lửa lẻ tẻ chiếu lên sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối, dường như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.