Trước khi đi, hai người bọn họ khoác lại áo choàng, che đi cảnh sắc xinh đẹp nhấp nhô trập trùng. Lưu Ngọc ngồi trên ghế thái sư nhớ lại cảm xúc vừa rồi, đầu mũi giống như vẫn còn một làn hương thơm chưa tan đi. Một lát sau, hắn mới đứng dậy thu dọn mọi thứ một hồi, sau đó đi vào gác xép, bắt đầu sự nghiệp tu luyện cực khổ. ... Thời gian trôi qua như nước chảy, chớp mắt đã một năm rưỡi trôi qua. Trong khoảng thời gian một năm rưỡi này, mỗi ngày...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.