Nét mặt bình tĩnh cũng không còn nữa, bởi vì thống khổ, ngược lại nó trở nên vặn vẹo, dữ tợn, nhìn qua mà giật mình. Mặc dù thống khổ ở đan điền và thể xác còn kém xa ở Nguyên Thần, nhưng mà cũng phải nghiến răng nghiến lợi vượt qua, không hề có Linh vật có thể giảm đau. “A a.” Trong miệng Lưu Ngọc không khỏi phát ra một tiếng hét thảm thiết, sau đó cắn chặt hàm răng chịu đựng. Hắn biết lúc này đang đến thời khắc rèn luyện pháp lực mấu chốt, chỉ hơi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.