Nhưng bất kể hành động thế nào khi đối mặt với sự nghiền ép tuyệt đối của yêu tu Hóa Thần đều không thể thay đổi được. Cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn cắm đầu mà chạy. "Vù vù." Lưu Ngọc cũng giống vậy, trước khi trảo hỏa diễm rơi xuống thì đã đưa một tay tóm lấy Trác Mộng Chân chạy về nơi xa. Phản ứng của Quách Phá Vân rất nhanh, cũng lập tức liều mạng chạy trốn, hai người ăn ý tách ra khỏi nhau để tránh cùng bị công kích. "Hí…" Gió nổi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.