Giang Thu Thủy nhìn thấy thân ảnh ngồi ở trên bàn gỗ kia ánh mắt phức tạp chứa đủ mọi loại cảm xúc, có u oán, có bất mãn, cũng có sự vui sướng khi trùng phùng. “Sư huynh~” Một tiếng gọi êm ái, trong miệng nàng như có thiên ngôn vạn ngữ, sắp xếp một lúc lại không nói được gì ra miệng, hết thảy đều dồn vào bên trong hai chữ này. “Ngồi đi.” Lưu Ngọc bình tĩnh nói, trong lòng hắn nhẹ nhõm, lại không có cảm xúc phức tạp như vậy. Nói xong lại tỉ mỉ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.