Trên mặt nở nụ cười tươi, Lưu Ngọc đi qua phía cái đình nhỏ kia, đến gần một chút mới chắp tay lại, niềm nở chào hỏi: “Thôi sư huynh, Tiền sư huynh.” “Tiền sư huynh, chúng ta đã nhiều năm không gặp, ta còn chưa chúc mừng sư huynh đạt đến Trúc Cơ.” “Không ngờ đến năm đó một lời nói đùa đã trở nên ứng nghiệm, ta và ngươi đều thăng cấp Trúc Cơ, ngay cả xưng hô cũng không cần phải thay đổi, tiết kiệm rất nhiều công sức.” Cả hai đều là Trúc Cơ, cho nên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.