Lưu Ngọc có thể cảm nhận được đủ loại ánh mắt đang tụ tập trên người mình. Chẳng qua hiện giờ lòng hắn đã vững như bàn thạch, lòng không hề có bất kỳ gợn sóng nào. "Cần gì phải sầu lo chuyện tương lai chứ?" “Đoạt được cơ hội trước mắt mới là điều quan trọng nhất.” “Không cầu mọi chuyện đều hài lòng như ý, nhưng cầu không thẹn với lương tâm!" Lưu Ngọc chắp tay đứng trước cột mốc ranh giới cao ngất, ánh mắt lập lòe. Trong lòng hắn có rất nhiều suy nghĩ người ngoài...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.