Đệ tử nội môn của Nguyên Dương Tông không những không phải làm việc vặt ba tháng một lần. Có thể có nhiều thời gian hơn để tu hành, hơn nữa lương bổng mỗi tháng cũng nhiều hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều. Đệ tử ngoại môn Luyện Khí trung kỳ mỗi tháng ba viên “Thanh Linh đan”, năm khối Linh Thạch, mà đệ tử nội môn Luyện Khí hậu kỳ mỗi tháng lại được hai viên “Tử Linh đan”, bảy khối Linh Thạch, so giá trị thì nhiều hơn gần gấp đôi.
Lưu Ngọc ra khỏi động phủ, vỗ nhẹ túi trữ vật, điều khiển Cự Mộc kiếm bay về phía Thanh Tuyền phong cách Tống Vụ Điện không xa, phụ trách làm thủ tục thăng cấp, là nơi mỗi một đệ tử ngoại môn thăng cấp nội môn đều phải đến.
Do pháp lực hùng hậu hơn nhiều, lần này Lưu Ngọc không cưỡi Linh Điểu nữa, mà tự mình ngự kiếm phi hành, giữa chừng chỉ dừng lại một lần khôi phục pháp lực, tiêu tốn ba canh giờ, khi mặt trời sắp xuống núi thì tới Thanh Tuyền phong.
Lúc này sắc trời gần tối, bầu trời phía tây đã hoàn toàn bị hoàng hôn nhuộm đỏ.
Tu sĩ đi lại trên Thanh Tuyền phong vẫn không ít, nhưng phần lớn đều đi vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, giống như có chuyện lớn gì đó đã xảy ra, hoàn toàn khác cảnh tượng tới đây lần trước.
Vẻ mặt Lưu Ngọc bình tĩnh, đi tới giữa lầu các cung điện, nhìn một màn này như có có suy tư, có loại thay đổi này nhất định là xảy ra chuyện lớn gì đó, xem ra có thời gian phải đi tìm mấy người đồng môn tìm hiểu tình hình.
Ở trên Thanh Tuyền phong cấm phi hành, Lưu Ngọc nhất thời cũng không có chuyện gì gấp cả nên thong thả đi bộ, thuận đường thưởng thức phong cảnh dọc đường, sau khoảng thời gian hơn một khắc thì tới Chính Nguyên Điện.
Đây là một tòa đại điện nhìn trông cực kỳ trang nghiêm, có một loại phong vị truyền thừa xa xưa, quang minh chính đại lưu truyền, phía trên cửa đại điện treo một tấm biển, dùng chữ Khải viết ba chữ Chính Nguyên Điện rất lớn, mỗi nét đều rất tỉ mỉ, chỉn chu, đường đường chính chính.
Trước cửa Chính Nguyên Điện có hai đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám, tu vi đều là Luyện Khí tầng tám đứng đó canh gác, phụ trách chặn những đệ tử tu vi không đủ ở bên ngoài, hai đệ tử này đều qua ba mươi tuổi mới đột phá tới Luyện Khí hậu kỳ, hy vọng Trúc Cơ đã rất mong manh, không thể bước vào nội môn cho nên vẫn chỉ có thể ở ngoài cửa chấp hành nhiệm vụ, cống hiến cho môn phái.
Lúc này hai người này đều nhìn thấy Lưu Ngọc đi tới, đợi sau khi cảm nhận được tu vi của người tới thì đều bày tỏ thái độ của mình, không dám chậm trễ.
Tuy tu vi của vị sư đệ này vẫn thấp hơn bọn họ một bậc, nhưng nhìn diện mạo trẻ trung của sư đệ này, lát nữa sau khi đi vào có tám chín mươi phần trăm sẽ trở thành đệ tử nội môn, tới lúc đó không chừng còn phải gọi một tiếng “sư huynh”, cơ hội Trúc Cơ lớn hơn bọn họ nhiều, nếu làm chậm trễ vị sư đệ này, ngộ nhỡ vị sư đệ này sau này trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì không có quả ngon cho bọn họ ăn rồi.
Lưu Ngọc đi tới cửa Chính Dương Điện, vẻ mặt trấn định, đối mặt với hai người có tu vi cao hơn mình cũng không hề sợ hãi, hắn chỉ khẽ gật đầu với hai đệ tử ngoại môn này, coi như là chào hỏi.
“Mời.”
Hai người này không có ngăn cản, đưa tay mời, để hắn đi vào.
Không có để tâm tới hai người này, Lưu Ngọc nhấc chân đi vào Chính Dương Điện.
Không gian trong điện dài rộng khoảng mười trượng, bố trí cực kỳ đơn sơ. Trên bức tường ở chính giữa treo mấy bức tranh, bên dưới bức tranh là một bàn thờ màu đỏ, chính giữa bàn cúng màu đỏ chỉ đặt một lư hương, trên lư hương còn cắm ba nén hương đã được đốt cháy, khiến người khác không tự chủ được mà sinh ra một loại cảm giác trang nghiêm.
Bên cạnh đại điện có một căn phòng nhỏ, căn phòng mở một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy bên trong có một gương mặt già nua, tóc hơi bạc, mặc quần áo màu nâu, giống ông lão năm sáu mươi tuổi trong thế tục đang nằm trên một chiếc ghế thái sư chợt mắt.
Lưu Ngọc nhẹ tay nhẹ chân đi tới, nhìn thấy một màn này, không dám làm phiền vị sư thúc Trúc Cơ kỳ này nghỉ ngơi, chỉ đứng ở cửa sổ chờ đợi.
Một lúc lâu sau, sư thúc Trúc Cơ bộ dạng như ông lão đó mới từ từ mở mắt ra, có hơi mơ hồ liếc nhìn Lưu Ngọc từ trên xuống dưới, khẽ gật đầu, cầm ly trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó hờ hững lên tiếng:
“Ừm ~ Pháp lực tinh thuần, khí tức bình ổn, không tệ không tệ, có thể bồi dưỡng được.”
“Đưa lệnh bài bằng gỗ đại biểu thân phận của ngươi qua đây đi, ngươi có thể gọi ta là Cảnh sư thúc.”
Cảnh Nguyên Chương từ từ nói, thấy tiểu bối này nặng lượng tràn đầy, pháp lực tinh thuần, chắc là đã mài giũa tu vi vài năm, không giống dáng vẻ từng dùng thủ đoạn mầm họa cực lớn để cấp tốc tu hành, khí tức cũng khá ổn định, có thể thấy cảnh giới đột phá rất vững chắc, điều này khiến ông ta khẽ gật đầu.
Thấy vị sư thúc này tỉnh lại, Lưu Ngọc vội vàng cúi người hành lễ, sau đó nghe thấy Cảnh sư thúc lên tiếng, vội vàng từ trong túi trữ vật lấy ra lệnh bài bằng gỗ đại biểu cho thân phận đệ tử của mình, cung kính đưa về phía ông ta bằng hai tay.
Tấm lệnh bài bằng gỗ này vẫn là được phát lúc từ biệt viện tiến vào ngoại môn, thoáng chốc cũng đã qua chín lần xuân thu, Lưu Ngọc cảm thán trong lòng.