Lời nói của hắn như một thanh kiếm sắc bén đâm vào thân thể của nữ nhân kia, làm cho nàng không ngừng run rẩy và cảm nhận được hương vị chết chóc.
Nữ nhân kia hiển nhiên cũng biết được thân phận của Lưu Ngọc, thời khắc này nỗi sợ tử vong đã vượt lên khỏi nỗi sợ hãi bị trừng phạt khi không hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù trong lòng nàng vẫn còn một chút không cam lòng cơ hội một bước lên trời cứ như vậy mà trượt khỏi tay nàng nhưng nàng vẫn đàng hoàng lùi ra rồi đóng cửa phòng lại.
Chờ sau khi người phụ nữ kia rời khỏi đây Lưu Ngọc ngồi ở mép giường, trên chóp mũi dường như vẫn còn lưu lại một tia hương thơm nhàn nhạt.
Đối với nữ nhân vốn không quen biết này Lưu Ngọc căn bản không tồn tại chút thương xót nào, cũng không có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, nếu nữ tử này vẫn còn muốn dây dưa thì hắn trực tiếp dùng một cái Hỏa Cầu thuật ném vào nàng khiến nàng lập tức biến thành tro bụi.
Dự định của Sài Văn Chính hắn vừa nghĩ đã hiểu rõ ràng, người phàm cùng với tu tiên giả kết hợp thì đời sau có tỷ lệ con cái có linh căn cực kỳ khả quan, so với tỷ lệ xuất hiện linh căn ở trẻ con của phàm nhân thì cao hơn nhiều.
Vạn nhất các tiên sư lung tung phóng ra một súng trúng thầu vậy thì nàng ta cũng sẽ được hưởng lợi, nói không chừng trong gia tộc cũng sẽ xuất hiện tu tiên giả.
Kỳ thực Lưu Ngọc đối với mấy chuyện như vậy cũng có chút xao động trong lòng nhưng cuối cùng hắn vẫn kiềm chế lại, bởi vì nghe nói là nam nữ duy trì Nguyên Dương, Nguyên m thì cơ hội Trúc Cơ thành công sẽ lớn hơn một chút. Mặc dù loại này có xác suất rất nhỏ nhưng hắn thân là Tam linh căn bình thường, mỗi một điểm có thể tăng cường xác suất đều không thể bỏ qua.
Việc đại sự liên quan đến đường đi chỉ là nữ sắc thì làm sao có thể dao động được đạo tâm của hắn cơ chứ? Trước lúc Trúc Cơ thì Lưu Ngọc dự định vẫn sẽ giữ gìn thân thể Nguyên Dương.
Dùng thần thức đảo qua từng tấc gian phòng, sau khi xác nhận không có ai động tay động chân thì Lưu Ngọc lấy ra một cái khay tròn cùng với hai cái cờ nhỏ từ trong túi trữ vật.
Đem cờ nhỏ đặt ở hai góc riêng biệt, ở chỗ lõm bên trên khay tròn thì thả vào hai khối Linh Thạch, hai tay Lưu Ngọc vung vẩy vài đạo pháp quyết đánh lên trên khay tròn, làm tăng rung động của khay tròn và cờ nhỏ, một màn sáng mỏng manh hiện lên vừa vặn bao phủ lấy cả gian phòng.
Đây là trận pháp thường thấy nhất ở Tu tiên giới "Tam Tài trận", bố trí vô cùng đơn giản hơn nữa tiêu hao rất nhỏ nên đương nhiên uy năng cũng rất bình thường. Chỉ có thể ngăn cản công kích của tu sĩ Luyện Khí kỳ một hồi, hiệu quả phòng hộ cực kỳ yếu có điều như vậy cũng đã đem lại được tác dụng cảnh giác, để người bày trận có thể sớm lòng phòng bị.
Có Tam Tài trận thì tu sĩ Luyện Khí kỳ rất khó có thể đánh lén hắn, tại thế tục hẻo lánh này rất khó có thể gặp phải tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy có thể coi là tương đối an toàn rồi, có điều điều này cũng nhắc nhở Lưu Ngọc thời cơ thích hợp nhất định phải làm một bộ trận pháp tốt một chút như vậy tính an toàn của động phủ của mình cũng có thể nâng cao lên nhiều.
Sau khi bố trí kỹ càng Tam Tài trận thì Lưu Ngọc mới chính thức yên lòng, thân thể cùng với tinh thần mệt mỏi đồng thời tấn công lên đại não làm cho hắn buồn ngủ.
Đêm đó Lưu Ngọc không tu luyện, hắn mặc quần áo đắp chăn sau đó ngay lập tức ngủ thiếp đi ở trên giường.
Rất lâu không được nghỉ ngơi thật tốt, một giấc ngủ này hắn ngủ đến vô cùng thoải mái mãi cho đến tận giờ mão ngày thứ hai mới mở mắt ra.
Lưu Ngọc lấy ra một cái bồ đoàn, hắn khoanh chân ngồi ở trên giường, lấy ra một viên Tử Linh đan từ trong túi trữ vật rồi nuốt vào bụng sau đó vận chuyển công pháp luyện hóa linh lực trong đó.
Linh khí trong thế giới trần tục rất mỏng manh, tốc độ luyện hóa linh khí thiên địa cực kỳ cậm chạp, tuy nhiên đối với việc dùng đan dược tu luyện của Lưu Ngọc thì ảnh hưởng không lớn bởi vì hắn không luyện hóa quá nhiều linh khí từ bên ngoài mà chủ yếu hấp thu linh lực của đan dược.
Sau khi hoàn thành tu luyện hằng ngày thì đã tới giờ tỵ, cảm nhận thấy rõ một tia tu vi tinh tiến thì Lưu Ngọc mở con ngươi thâm thúy lộ ra một tia ý mừng.
Nghĩ đến việc ngày hôm nay còn phải hoàn thành việc giao nhận mỏ hàn thiết thì Lưu Ngọc đứng dậy đi xuống giường thu hồi Tam Tài trận rồi đẩy cửa phòng đi đến phòng khách của phủ Thành chủ.
Lưu Ngọc nhẹ gật đầu sau đó hắn phát hiện chỉ có một mình Tôn Cúc là đúng hạn chạy tới, thời gian đã tới giờ tỵ, hắn khẽ nhíu mày nói:
"Tô sư huynh cùng với mấy vị sư đệ thì sao? Chưa đến à?"
Tôn Cúc lắc đầu biểu lộ cũng không nhìn thấy mấy người đó tới.
Nghĩ tới tối qua Sài Văn Chính sắp xếp hầu gái, Lưu Ngọc nội tâm rõ rành rành, biết rõ mấy người vì sao giờ vẫn chưa đến nhưng lại không muốn nói rõ với Tôn Cúc.