Văn Thải Y há hốc miệng, vốn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng nghĩ tới bản thân chỉ là một thị nữ, cho dù trong lòng có thất vọng nhưng cũng chỉ có thể thấp giọng đáp lời. “Trong thời gian bổn tọa không có mặt ở đây ngươi đi theo đại phu nhân cho tốt, đừng lười biếng việc tu luyện.” Sau vài câu nói an ủi, Lưu Ngọc vận chuyển pháp lực trong người, hóa thành tia sáng vụt lên trời, lao về hướng Thông Thiên phong. Sau vài nhịp thở đã trở thành một chấm nhỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.