Mặc kệ là vì gia tộc, hay là vì chính mình. Bạch Hạo Ba đều không muốn chết, cũng không thể chết. Nhưng mà Linh khí vô tình, cũng mặc kệ trên người tu sĩ trước mắt lưng đeo bao nhiêu trách nhiệm, căn bản không có ý định dừng lại. “Phụt!” Huyết nhục yếu ớt bị U Minh xuyên qua mà không gặp chút ngăn cản nào, đầu của Bạch Hạo Ba như dưa hấu nổ tung, biến thành một đám huyết vụ. Chết đi, thì không cần gánh vác nhiều như vậy. Trách nhiệm, thù hận, trong thời...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.