Lưu Ngọc đi không ngừng chân suốt dọc đường, lúc đi ngang qua Thanh Đan Đường, hắn nhìn thoáng qua từ xa, trông thấy người ngồi ở chỗ chưởng quỹ không còn là Trương Xuân Minh mà là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. Dựa vào mặt mũi thì có thể loáng thoáng nhận ra đây là đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh năm xưa thường hay bám theo sau mông Trương Xuân Minh. Năm đó, trông Trương Xuân Minh khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi nhưng thực tế có lẽ không chỉ có vậy. Dung mạo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.