Ở bên phải phía trước là một nam tử mang khuôn mặt kiên nghị, thân hình cường tráng, khoảng hai mươi hai tuổi, có tu vi Luyện Khí ngũ tầng, tên là Vệ Hằng, là một tu sĩ Ngụy linh căn Tứ linh căn, nhưng lại có thể đạt đến đến Luyện Khí ngũ tầng ở tuổi hai mươi hai, chứng minh ngày thường cũng rất chịu khó tu luyện.
“Lưu sư đệ, lâu rồi không thấy ngươi ở trong phong, ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ phải không? Hả, sư đệ ngươi đột phá rồi sao? Chúc mừng chúc mừng!”
Vệ Hằng chắp tay xem như chào hỏi, ngay sau khi cảm thấy linh lực dao động mạnh hơn trước một chút, biết rằng tu vi của Lưu Ngọc đã đột phá đến Luyện Khí ngũ tầng, cũng lớn tiếng chúc mừng hai câu.
Giang Thu Thủy đảo mắt, dò xét Lưu Ngọc bằng ánh mắt kỳ dị. Nàng phát hiện dường như trên người tiểu sư đệ bình thường này đã xảy ra biến hóa nào đó, không chỉ là đột phá tu vi, mà khí chất cũng trở nên thong dong và tự tin hơn, nàng mở miệng trêu ghẹo:
“Lưu sư đệ đã đạt đến Luyện Khí ngũ tầng rồi sao? Chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ vượt qua sư tỷ ta đó!”
“Nào có chứ, sao sư đệ có thể bằng Giang sư tỷ được, đệ còn kém xa lắm. Đệ đã dậm chân tại Luyện Khí tứ tầng một thời gian, lần đột phá này là chuyện thường tình mà thôi! Ngược lại lâu rồi ta không gặp Vệ sư huynh và Giang sư tỷ, hai người càng có phong thái hơn trước!”
Lưu Ngọc lắc đầu, không dám để Giang sư tỷ tiếp tục nói, sợ nàng lại thốt ra lời nói kinh người nào đó. Hắn nhìn khuôn mặt nhu mì của Giang sư tỷ, bình tĩnh nói:
“Pháp lực của Giang sư tỷ càng ngày tinh khiết hơn rồi, nói vậy cũng cách Luyện Khí thất tầng không xa nữa, chắc chắn sẽ tiến vào nội môn.”
Không biết Giang Thu Thủy nghĩ đến cái gì, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt tối lại, thở dài:
“Sao mà dễ dàng đột phá bình cảnh ở Luyện Khí hậu kỳ như vậy được, ngươi không thấy cả đời của ngàn vạn tán tu đều bị kẹt ở Luyện Khí trung kỳ, không thể tiến thêm sao, hiện tại ta còn chưa tu luyện đến Luyện Khí lục tầng viên mãn, khoảng cách đến bình cảnh còn xa lắm!”
Nhắc tới cái này, đột nhiên Vệ Hằng thở dài thật mạnh, nói:
“Giang sư tỷ và Lưu sư đệ đều là tư chất Tam linh căn, vẫn còn một chút khả năng đạt tới Luyện Khí thất tầng ở ba mươi tuổi rồi tiến vào nội môn tu luyện, cũng có vài phần hy vọng đi sâu vào Trúc Cơ kỳ. Nhưng với tư chất Ngụy linh căn của ta, muốn đột phá Bình Cảnh ở Luyện Khí hậu kỳ sẽ cực kỳ gian nan, không biết phải trì hoãn bao nhiêu năm, càng đừng nói tới chuyện tu luyện đến Luyện Khí viên mãn trước bốn mươi tuổi rồi đi sâu vào Trúc Cơ.”
Lưu Ngọc nghe Vệ Hằng nói như vậy, trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Vệ sư huynh đừng nhụt chí như vậy, ở hai ngàn năm trước, chẳng phải Tu Chân giới cũng có một vị tiền bối họ Hàn, lấy tư chất Ngũ linh căn đột phá đến Nguyên Anh kỳ, tung hoành bốn biển, uy áp trải ra tám hướng đó sao, ta tin chỉ cần sư huynh không buông tay, ông trời sẽ hồi báo cho người cần cù, chắc chắn có hy vọng đạt đến Trúc Cơ.”
Giang Thu Thủy vẫn hơi xem thường Ngụy linh căn như Vệ Hằng, nhưng lúc này nàng cũng không giậu đổ bìm leo, còn lộ vẻ mặt tươi cười an ủi vài câu.
Lúc này ánh sáng mặt trời bắt đầu nhô lên, rạng mây đỏ ngập trời.
Sau khi kết thúc quá trình ngồi tu luyện, các đệ tử tụ thành nhóm tốp năm tốp ba, bắt đầu đi xuống vách núi, ba người Lưu Ngọc cũng vừa trò chuyện về một ít chuyện thú vị trong môn phái vừa đi xuống vách núi.
Cho đến khi đã xuống vách núi, ba người tách ra đi về động phủ của từng người.
“Phải đạt tới Luyện Khí hậu kỳ nhanh hơn.”
Lưu Ngọc âm thầm quyết định, muốn nhanh chóng đạt tới Luyện Khí viên mãn, sau đó tìm Trúc Cơ đan. Độ tuổi đạt đến Trúc Cơ càng nhỏ, thì tiềm năng phát triển về sau càng lớn, tốt nhất là có được một viên Trúc Cơ đan trước bốn mươi tuổi, vậy thì cho dù thăng lên Trúc Cơ thất bại, cũng sẽ còn thời gian để thăng lên Trúc Cơ một lần nữa.
Khi về tới động của mình, Lưu Ngọc bắt đầu dùng Tiên Phủ thúc đẩy Linh thảo sinh trưởng, luyện chế đan dược.
Thỉnh thoảng trong lúc nói chuyện với đồng môn, hắn cũng tiết lộ bản thân bắt đầu học luyện đan, bịa ra một lý do rất có thiên phú trong lĩnh vực luyện đan để thoái thác, nhằm mở đường cho việc tăng tu vi sau này.