Bảy ngày sau, Toái Kim Thành, đêm tuyết. Trong bóng tối, hai tu sĩ lộ ra thân mình cách thành trì hơn mười dặm, lặng lẽ không một tiếng động phóng lên cao rời đi. Một người trong đó tóc đen áo đen, đồng tử đen kịt như mực, thân hình khôi ngô, khí chất dương cương. Chính là Lưu Ngọc! Về phần một người khác, đương nhiên là Trác Mộng Chân. Nàng vẫn mặc hoa phục màu vàng chiết eo bó sát người, trang dung không nhẹ không đậm, vừa đủ tốt. Toàn bộ nét đẹp của nữ tu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.