“Phốc!!!”
“Công tử!”
Tịnh Trần buông sáo ngọc ra, nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cầm lại thiết kiếm, lông mày nhướng lên, dùng tư thế oai hùng ném ra một câu, “Đừng có cmn lo chuyện bao đồng, bỏ mạng thì không ai khóc cho ngươi đâu.”
Tịnh Trần không nghĩ còn có người có thể phá âm công của mình.
Còn dùng phương thức đơn giản và thô bạo như thế.
Âm công là dạng nội lực mà ai thâm hậu thì người ấy sẽ thắng, nhưng người này còn chưa ra tay, hoàn toàn chỉ dựa vào thanh âm vọng lại của thanh kiếm kia…
Thời Sênh nhìn Liễu Tử Yên, chuẩn bị tiếp tục chém nữ chính thì phía trước đột nhiên nổi lên âm thanh.
“Ầm ầm ầm…”
Sao lại có sét đánh nữa?
Vẫn còn chưa dây dưa xong à, không phải ông đang ở trên mặt đất sao? Cũng không làm gì nữ chính, ngươi đánh có phải hơi sớm rồi không hả?
Không đúng, đây không phải tiếng sét đánh…
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía núi non phía xa, núi sau khách điếm bắt đầu sụp đổ, tiếng mà cô vừa nghe được là do đá lở lăn xuống.
Thời Sênh: “…”
Núi tự nhiên sụp, quá là phản khoa học.
Bọn họ ở ngay dưới chân núi, đá mà lăn xuống thế nào cũng bị đè.
Thời Sênh từ bỏ Liễu Tử Yên, vội vàng lui về phía sau.
Những cục đá kia ầm ầm lăn xuống vùi lấp khách điếm đang rừng rực cháy.
Chỉ trong chớp mắt, cả thế giới chìm vào bóng tối.
Liễu Tử Yên theo bản năng chạy tới chỗ Sở Lạc, trước khi đá lăn xuống đã kéo hắn sang được một bên.
Hai người bên cạnh Tịnh Trần nâng hắn dậy, dùng khinh công đưa ra khỏi nơi nguy hiểm.
Ầm ầm ầm…
…
Trận núi lở một cách khó hiểu, sau đó Thời Sênh có quay lại quan sát, không thấy Liễu Tử Yên và tên Tịnh Trần kia đâu.
Tóm lại là đám người đó đều không thấy.
Cho nên, Thời Sênh đưa ra được một kết luận,
Lại cmn được buff rồi.
Cốt truyện, là cốt truyện hết.
Kịch bản thì thâm sâu, cô lại không được bay tung tăng trên trời, thật là đáng sợ.
Người đánh ngựa nghe theo lời Thời Sênh nên thoát được một kiếp.
Lúc Thời Sênh tìm tới, hắn đang nôn nóng chờ trên xe ngựa.
Hắn có nghe thấy âm thanh nhưng không dám quay về, thấy Thời Sênh tới, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời Sênh bảo người đánh xe ngựa đưa mình tới biên cảnh, sau đó một mình cô tiến vào Xích Diệu.
Đoàn sứ thần còn chưa tới biên cảnh đã bị diệt toàn quân, thật sự là quá xấu hổ.
Mấy người đi theo cô khuyên cô đừng đi nữa, hiện tại không còn đoàn sứ thần, cô tới làm gì chứ?
Nhưng Thời Sênh hoàn toàn không nghe, hành xử như một bạo quân, ai dám nhiều lời… đánh!
Về sau, hình như bọn họ nhận được mệnh lệnh nên không khuyên cô nữa, chỉ âm thầm bảo vệ an toàn cho cô mà thôi.
Lúc tiến vào Xích Diệu, Thời Sênh mất một thời gian mới tới được đô thành.
Bình thường, sứ thần muốn yến kiến Hoàng đế là phải chờ rất lâu, nhân mã các nơi vây xem xét duyệt đủ mọi loại công văn rồi mới xong.
Trên người Thời Sênh chẳng có gì, vì thế cô trèo tường vào trong cung.
Hoàng cung nào thì cũng chẳng khác nhau là mấy, tóm lại là không có gì đẹp.
Khác với Hoàng cung của Bắc Lương ở duy nhất một điểm, trong cung có một loài cây kỳ quái, trên cây nở ra hoa màu trắng, không có hương vị gì, nhìn cũng khá đẹp.
Nhưng khắp nơi đều là thứ này thì cũng hơi quái dị.
… Khả năng đây là điểm đặc sắc của Hoàng cung Xích Diệu chăng?
Thời Sênh đi dạo một vòng, từ miệng của đám cung nữ và thái giám nên xác định được tẩm cung của Kỳ Uyên.
Thời Sênh lẻn tới gần tẩm cung.
“Ngươi đừng có chần chừ nữa, nhanh lên!” Giọng quát rất lớn làm Thời Sênh bị giật mình, nhanh chóng thụt lui về sau.
Người lên tiếng quát phỏng chừng là làm việc ở trong cung này, nếu không cũng không dám lớn tiếng ồn ào như thế.
“Cô cô… Ta không muốn đi…” Người trả lời giọng lí nhí, tràn đầy vẻ không muốn và sợ hãi.
“Ngươi không muốn thì có thể được sao? Đã vào cung thì phải nghe sắp xếp, nếu không người gặp họa không chỉ có mình ngươi.” Giọng của người được gọi là cô cô kia rất nghiêm khắc.
“Nhưng mà… Bệ hạ, ngài ấy… ngài ấy căn bản không chạm vào chúng ta.
Người nào đi cũng bị… bị chém đầu.
Ta không đi… Cô cô, người tha cho ta đi, xin người.”
Cô cô không kiên nhẫn, “Khiêng nàng ta vào.”
“Không muốn, cô cô, xin người, không muốn… Tha cho ta đi, ta không muốn chết, cô cô…”
“Cô cô…”
Thời Sênh lắc lắc đầu, lên đoạn đầu đài hay sao mà khóc thê thảm như thế chứ?
Có âm thanh ở trong đại điện bên cạnh chỗ Thời Sênh ẩn thân.
Bên trong truyền ra một trận âm thanh kỳ lạ, sau đó liền an tĩnh lại.
Thời Sênh chắc chắn là trong đó chỉ còn cô nương khóc nức nở kia mới mở cửa sổ lẻn vào.
Trong tẩm cung rất rộng rãi, bài trí xa hoa, tinh xảo, có một long sàng cực lớn, một cô nương bọc chăn được đặt trên đó, bên ngoài bị dây thừng cột chặt, nhìn như một cái kén.
Nàng ta không để ý trong phòng có thêm một người, vẫn đang khóc thút thít.
Sắp chết rồi, có thể không khóc sao?
“Đừng khóc.”
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh, tiếng của cô nương kia như nghẹn lại, căn phòng lâm vào tĩnh mịch.
Nàng ta nghe thấy tiếng bước chân.
Bệ hạ… Bệ hạ tới rồi sao?
Ngài ấy tới từ lúc nào?
Sắp chết rồi…
Cô nương càng nghĩ như thế thì càng đau khổ, dù sao cũng sắp phải chết, nàng muốn khóc.
Vì thế, trong đại điện lại tiếp tục vang lên tiếng khóc.
“Đừng khóc nữa!” Thời Sênh quát lớn một tiếng.
Cô nương sợ tới mức run rẩy, bất chấp tất cả, há miệng khóc rống lên.
Giờ không khóc thì sau này chẳng còn cơ hội mà khóc nữa.
Tiếng khóc vờn quanh trong đại điện, không ngừng kíƈɦ ŧɦíƈɦ màng tai Thời Sênh.
Khóe miệng cô giật giật, tiến lên đánh ngất cô nương kia, cuối cùng thế giới cũng an tĩnh lại.
Thời Sênh còn chưa kịp nghĩ xem nên ném cô nương này văng ra hay nhét ở dưới gầm giường thì bên ngoài liền vang lên tiếng hô lớn:
“Bệ hạ hồi cung…”
Tiếng quỳ lạy, hành lễ không ngừng vang lên.
Cửa đại điện bị đẩy ra, một nam nhân mặc long bào màu vàng từ bên ngoài tiến vào, lụa mỏng buông xuống, thân hình hắn trở nên mơ hồ.
Hắn đứng bên ngoài màn lụa, giọng nói tùy ý và lạnh nhạt vô cùng, “Đem thứ trên giường ra ngoài chém.”
Mấy Cấm vệ quân lập tức tiến lên, vén màn lụa mỏng, gương mặt nam nhân đó liền hiện ra rõ ràng.
Đó là một khuôn mặt vô tình, lạnh nhạt, đôi mắt đen như bầu trời đêm không một ánh sao, khóe môi hơi mím, sát khí quấn thân.
Ngũ quan tuy đẹp nhưng vì tầng sát khí quanh người nên không ai dám nhìn kỹ cả.
“Ngươi là ai?” Cấm vệ quân vén màn lụa lên, nhìn thấy Thời Sênh đứng ở bên trong thì lập tức khẩn trương vô cùng.
Lại có người có thể trà trộn vào đây mà họ hoàn toàn không biết gì.
Người đàn ông kia nghe vậy liền ngẩng đầu liếc nhìn Thời Sênh một cái, độ lạnh trong mắt càng sâu, môi mỏng khẽ nhếch, “Kéo ra ngoài chém.”
Không một câu thừa thãi.
Không nhìn thêm một lần.
Thời Sênh: “…” WTF?
Đây là một lời không hợp liền chém người?
Đây cmn rõ ràng còn chưa kịp nói một lời ấy chứ?
Đến khi Thời Sênh bị kéo ra ngoài rồi, cô mới lấy lại tinh thần, “Ô, mọe! Kỳ Uyên, cái đồ đần độn nhà ngươi!”
“Phanh thây.” Giọng nói lạnh lẽo lại từ trong truyền ra.
Thời Sênh: “…”
Bình tĩnh!
Đây tuyệt đối không phải Phượng Từ!
Phượng Từ sẽ không bao giờ đáng sợ như thế.
Phượng Từ sẽ không bao giờ hung tàn như thế!
Tuyệt! Đối! Không! Phải!
Mặc kệ, cô không thừa nhận.
Kiếm của ông đâu?
Dám phanh thây ông, mẹ nó, phải đánh cho tổ tông hắn cũng không nhận ra hắn mới được!
Danh Sách Chương: