Cuối cùng Tần Ca gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát tới, tội phạm A liền chỉ vào vết cứa trên cổ mình tố cáo.
“Cô ta, đồng chí cảnh sát, chính là cô ta, cô ta muốn gϊếŧ tôi.
Anh mau xem cổ tôi đi… Đã chảy máu rồi này… Đây là tội cố ý gây thương tích.
Đồng chí cảnh sát, các anh mau bắt cô ta lại.”
Cảnh sát nhìn miệng vết thương của tội phạm A, chỉ là một vết xước ngoài da, đổ máu hơi nhiều mà thôi.
Đây rõ ràng là người ta tự vệ.
Cho dù người ta đục hẳn một lỗ thủng trên người anh thì cũng là bởi người ta tự vệ.
“Câm miệng!” Cảnh sát bắt hai tên tội phạm rồi nhốt vào xe.
Vì Thời Sênh và Tần Ca là đương sự nên cũng phải về cục cảnh sát lấy lời khai.
Hai tên kia vốn có sẵn án treo nên cảnh sát chỉ hỏi bọn họ một chút cho xong việc.
“Có yêu đương cũng đừng chọn nơi hẻo lánh, lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ có cô cậu thiệt thôi.” Cảnh sát cho bọn họ rời đi, còn không quên nhắc nhở một câu.
“Được rồi, mau về nhà đi.”
“Thầy Tần, thầy nhìn đi, giờ em không về được thật rồi.” Thời Sênh đứng ở cổng cục cảnh sát, nhún vai vô tội.
Tần Ca liếc nhìn cô một cái, mày nhăn lại.
Tần Ca lại đem Thời Sênh ném tới khách sạn, còn hắn thì rời đi.
Thời Sênh gào lên tức giận.
Lần sau cứ trực tiếp làm đi, cho hắn giảm tức giận.
Lần này đúng là bị hắn xoay cho khổ muốn chết.
…
“Kiều học muội, em rảnh không? Có thể…”
“Không thể.”
“Kiều học muội, em có hứng thú…”
“Không có hứng.”
“Kiều học muội, anh thích em.
Em có thể hẹn hò với anh không?”
“Không thể.” Thời Sênh thỉnh thoảng mới ghé trường học mà chẳng khác nào mặt trời chói lọi.
Có rất nhiều người có hứng thú với thanh kiếm của cô.
Thời Sênh tránh những người đó, tìm một nơi ít người lui tới.
Đám thanh niên nhiệt tình đó không phải đối tượng cô muốn tán tỉnh.
“Thiển Thiển, sao con lại không nghe lời như thế?”
Thời Sênh nghe thấy câu này thì thân mình không tự chủ được mà dừng lại.
Bà Kiều tới trường?
“Mẹ… Con thật lòng thích anh ấy.”
“Thiển Thiển, con lớn rồi, mẹ không muốn quản vấn đề yêu đương của con.
Nhưng nó ít tuổi hơn con, con ở bên nó sẽ rất mệt mỏi.
Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con không nên ở bên nó.”
“Mẹ…”
“Mẹ cho con thời gian ba ngày để chia tay nó, bằng không mẹ sẽ tự mình đi nói với nó, con tự mình lo liệu đi.”
Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất dần vang xa, thân ảnh của Kiều Thiển Thiển từ nơi kia xuất hiện, vẻ mặt không tốt lắm.
Nhìn thấy Thời Sênh đứng bên ngoài, Kiều Thiển Thiển sửng sốt một chút, sau đó như nghĩ ra cái gì.
“Kiều Sơ, rốt cuộc thì tôi đã làm gì có lỗi với cô chứ?”
Thời Sênh đờ đẫn.
Cô vừa mới chỉ ngẫu nhiên tới đây và gặp cô ta mà thôi, sao lại xả lên người cô rồi?
“Là cô nói chuyện này cho mẹ biết đúng không? Vì sao cô để yên cho tôi hả? Trước đây như thế, giờ cũng thế, tôi đã nhường cô tới vậy rồi, rốt cuộc cô còn muốn thế nào nữa?” Kiều Thiển Thiển càng nói càng kích động.
Sênh bảo bối chỉ biết dựa vào thực lực: “…” Nữ chính đại nhân, cô đang nói cái khỉ gì thế.
Không cần đột nhiên bùng nổ cảm xúc như thế, bản tiểu thư ăn không tiêu đâu.
Kiều Thiển Thiển lại tiếp tục phát tiết: “Kiều Sơ, cô rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng tha cho tôi? Vì sao cô cứ phải đối đầu với tôi thế hả?”
Ai đối đầu với cô?
Bản cô nương đã làm gì đâu, đây là lỗi của tác giả nha.
“Giờ cô vừa lòng rồi chứ gì?” Kiều Thiển Thiển hét lớn một tiếng rồi khóc lóc chạy đi.
Thời Sênh nhìn một lúc mới kịp phản ứng.
Nữ chính đại nhân tưởng cô đi nói cho bà Kiều sao?
Oan uổng quá!
Bản tiểu thư thực sự chưa làm gì mà.
Bà Kiều chỉ cho Kiều Thiển Thiển thời gian ba ngày.
Cô ta còn chưa thu xếp xong thì lại nhận được điện thoại của chị Đường Cẩm Thần hẹn cô ta ra ngoài trường gặp mặt.
Gặp người nhà Đường Cẩm Thần, Kiều Thiển Thiển rất khẩn trương, cô ta trang điểm mất nửa ngày mới đi tới nơi hẹn gặp.
Nghe nói Đường gia là dòng dõi thư hương, có hai cô con gái đầu lòng, chỉ có Đường Cẩm Thần là con trai.
Người tới là chị hai của Đường Cẩm Thần, nhìn rất mạnh mẽ, nét mặt khá giống với em trai.
“Kiều tiểu thư, xin chào…” Cô hai nhà họ Đường tự giới thiệu một phen, hoàn toàn không cho Kiều Thiển Thiển có cơ hội phản ứng, lại nói liền một hơi, “Tôi biết cô đang là nghiên cứu sinh.
Chúng tôi cũng không có ý kiến gì về năng lực của cô.
Nhưng Kiều tiểu thư, cô thực sự lớn tuổi hơn Cẩm Thần rất nhiều, không phải rất xứng đôi…”
Kiều Thiển Thiển cắn môi, lại là tuổi.
Người người đều nắm lấy tuổi của cô ta không chịu buông tha.
Hiện tại tình chị em đâu phải là chuyện kỳ quái gì, vì sao bọn họ không thể chấp nhận chuyện này chứ?
“Kiều tiểu thư, với học thức của cô, tìm một người tốt cũng không khó.” Cô hai nhà họ Đường nói chuyện cũng không phải khó nghe, nhưng giọng nói cường ngạnh lại làm cho người ta không thể phản bác.
“Cô buông tha cho Cẩm Thần đi, nó vẫn còn trẻ.”
Kiều Thiển Thiển túm chặt vạt áo, rõ ràng là hắn đuổi theo cô ta không buông, sao giờ lại thành cô ta không biết xấu hổ quấn quýt lấy Đường Cẩm Thần rồi.
Cô hai nhà họ Kiều đánh giá Kiều Thiển Thiển vài phần, khẽ lắc đầu, dù là tuổi hay là khí độ thì cô gái này đều không xứng với Cẩm Thần.
“… Kiều tiểu thư, chỗ này là 300 vạn.
Tôi đã tra được cô chỉ là con nuôi của nhà họ Kiều.
Số tiền này đủ cho cô ra nước ngoài học chuyên sâu.
Cô cũng có thể định cư ở nước ngoài luôn…”
Kiều Thiển Thiển như bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cầm lấy chi phiếu kia xé rách.
“Đường tiểu thư, nhà họ Kiều không thiếu chút tiền này.” Ánh mắt Kiều Thiển Thiển lạnh xuống.
“Dù tôi chỉ là con nuôi nhà họ Kiều, nhưng muốn ra nước ngoài cũng không tới phiên người ngoài lo tiền.”
Đối với hành vi của Kiều Thiển Thiển, chị gái của Đường Cẩm Thần chỉ nhìn với ánh mắt lạnh lùng, hồi lâu sau mới nói: “Kiều tiểu thư, phải làm sao cô mới chịu rời khỏi Cẩm Thần?”
“Chỉ cần chúng tôi yêu thương nhau, dù gian nan hiểm trở cỡ nào, tôi và anh ấy cũng sẽ cùng đối mặt.”
Kiều Thiển Thiển nói vô cùng kiên định.
Vất vả lắm mới đi được tới nước này, còn chưa nở hoa đã chết non, sao cô ta có thể cam tâm cho được.
Cuối cùng, hai người chào nhau trong không khí không hề vui vẻ.
Trùng hợp là, lúc đi ra, Kiều Thiển Thiển lại gặp Thời Sênh.
Thời Sênh đi theo Tần Ca nên không nhìn thấy cô ta.
Đáy mắt Kiều Thiển Thiển tràn ra một thứ ánh sáng khác thường, chỉ lướt qua trong giây lát.
“Hai chị em các cô thật có ý tứ.” Cô hai nhà họ Đường châm chọc một câu rồi lạnh lùng rời đi.
Một người có tình cảm ái muội với thầy giáo, một người lại yêu người nhỏ tuổi hơn mình…
…
Kiều Thiển Thiển chẳng những phải ứng phó bà Kiều mà phải ứng phó cả với người của nhà họ Đường nữa.
Rồi một lần, cô ta thấy Đường Cẩm Thần dây dưa không rõ với một cô gái.
Trước khi Đường Cẩm Thần theo đuổi cô ta, hắn là một hoa hoa công tử chính hiệu.
Tuy rằng trong khoảng thời gian hẹn hò với cô ta đã cắt đứt hết với những cô gái khác…
Nhưng chó thì sao có thể đổi được tính thích ăn… cứt chứ.
Kiều Thiển Thiển thấy cảnh đó, chợt cảm thấy mình kiên trì như vậy chỉ để làm trò cười cho người khác.
Thế là cô ta nói chia tay Đường Cẩm Thần.
Chuyện này rất ồn ào, Đường Cẩm Thần như muốn lật tung cả trường lên.
Sau khi nói lời chia tay với Đường Cẩm Thần, Kiều Thiển Thiển lại trở về tâm tình bình thường, mặc kệ hắn làm loạn thế nào cũng không gặp hắn.
Trường học xem mãi liền tỏ vẻ, chỉ muốn thấy kiếm Thánh Nữ, mong kiếm Thánh Nữ chiếu ánh sáng chiếu khắp địa cầu này.
Danh Sách Chương: