Mục lục
[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ba mua vé số, trúng được giải nhất…” Ông Kỷ nhìn nhìn bốn xung quanh, thấp giọng nói: “Bốn nghìn vạn đó, sau này chúng ta cũng là người có tiền rồi.”

“Bốn nghìn vạn?” Kỷ Tiểu Ngư mở to mắt, con số này đối với cô ta mà nói chính là một con số ở trên trời.

Mua vé số lại có thể trúng được nhiều tiền như thế ư?

Cô ta có tiền rồi, có phải là cũng có thể không còn bị người khác bắt nạt nữa hay không?

Đáy lòng Kỷ Tiểu Ngư sinh ra mấy phần hưng phấn, cô ta lại nghĩ đến những tháng ngày bị người ta ức hiếp trước kia.

Mỗi người đều là bộ mặt âm u, nếu như Kỷ Tiểu Ngư chống đỡ qua đoạn thời gian này thì cô ta thật sự là một người chẳng quan tâm đến tiền bạc.

Thế nhưng, thời gian số tiền này xuất hiện chính là lúc tâm tính của cô ta đang dao động nhất.




“Hôm nay hình như là tớ nhìn thấy Trường Sinh, con gia hỏa đó doạ chết tớ rồi, Phó thiếu quay về trường học à?” Bạn học A mặt đầy vẻ nghĩ lại mà sợ, thanh âm cũng phát run.

“Chưa đâu, không nhìn thấy vệ sĩ của Phó thiếu.” Bạn học B an ủi: “Không phải là cậu bị hoa mắt đấy chứ?”

“Làm sao có thể hoa mắt chứ, một con to như thế, trừ Trường Sinh ra thì còn có thể là ai? Trường học cũng thật là, lại để cho một con quái vật lớn như thế vào đây, mấy lần trước suýt chút thì đã lấy mạng người rồi…” Sắc mặt bạn học A nhợt nhạt.

“Vậy thì cũng có thể là Phó thiếu quay về trường rồi, sau này phải cẩn thận, gặp phải Trường Sinh thì chết chắc.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua người Thời Sênh.

Thời Sênh kỳ quái nhìn bóng lưng bọn họ.

Trường Sinh gì chứ?


Lại trâu bò như thế, gặp phải là chết chắc?

Trường học lại còn mặc kệ một thứ nguy hiểm như thế ở trong trường sao?

Đúng lúc Thời Sênh đang thấy kỳ lạ thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, nhìn về phía bụi hoa bên cạnh.

Một con vật kềnh càng khổng lồ nhảy từ trong bụi hoa ra, đối mặt với ánh nhìn của Thời Sênh.

Đôi mắt đó xanh biêng biếc, đầy vẻ hung ác.

Thời Sênh: “…”

Lật bàn, tên điên nào lại còn đặc biệt nuôi chó chăn cừu ở đây hả?

Chó chăn cừu là loài chó mà cô thích nhất, bởi vì bọn nó rất dũng mãnh và trung thành.

Thế nhưng…

Người nuôi thì cô không thể thích được một chút xíu nào, mẹ nó, sẽ làm ra mạng người đấy.

Tròng mắt Thời Sênh lạnh lùng, trừng mắt hung ác đáp trả, sát khí trên người dày đặc.

Mày cho rằng mày là chó thì bản cô nương sẽ sợ mày sao?


Cơ thể con chó lớn cong lên, dường như nhìn thấy kẻ xâm phạm lãnh thổ của nó, trong cổ họng phát ra mấy tiếng gầm gừ âm u.

Thời Sênh lặng lẽ dựng thẳng ngón giữa lên.

“Gâu…” Con chó lớn đối diện hình như bị chọc tức, hung thần ác nghiệt bổ nhào về phía Thời Sênh.

Thời Sênh không phòng bị kịp bị kinh sợ một lát, thế nhưng động tác vẫn nhanh nhạy né tránh, bên cạnh là lan can sắt chạm rỗng khắc hoa, lưng Thời Sênh va vào lan can, đỉnh sắc nhọn lồi ra, chọc vào lưng cô một trận đau đớn.

Con chó lớn vẫn không từ bỏ, quay đầu bổ nhào lại lần nữa, đôi mắt hung ác đó giống như muốn xé vụn Thời Sênh.

Thời Sênh lặng lẽ móc thiết kiếm ra, còn chưa kịp khua lên con chó đã ư ư một tiếng, kẹp chặt lấy cái đuôi nằm rạp xuống mặt đất.

Thời Sênh: “…”

Vừa rồi không phải là rất hung ác sao?
Nhanh như vậy đã không ác nữa rồi à?

Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, nhấc chân đi về phía con chó to.

[Nhiệm vụ ẩn giấu: Bụi cây có gai. Xin ký chủ lựa chọn kiểu mẫu, kiểu bình thường, kiểu liên hoàn.]

Tiếng của Hệ thống đột nhiên vang lên, ngăn cản bước chân tiến về phía trước của Thời Sênh.

Khoé miệng Thời Sênh giật giật.

Lại là nhiệm vụ ẩn giấu?

Tên nhiệm vụ lạ lùng thì cũng thôi đi, đến cả kiểu mẫu cũng có thể chọn sao? Kiểu mẫu liên hoàn là cái quỷ gì thế?

Hệ thống, mi có dám không làm lộn xộn mọi thứ lên không?

Mi tuỳ hứng như thế, ông chủ của mi có biết không?

Hệ thống không đáp lại Thời Sênh.

Thời Sênh đợi một lát, Hệ thống tiếp tục không hé răng.

“Kiểu liên hoàn.” Bản cô nương lại muốn xem xem công năng mới này của mi là cái quỷ gì?

[Kiểu mẫu đã chọn không thể thay đổi. Mục tiêu nhiệm vụ: Phó Khâm.]
[Nhiệm vụ liên hoàn thứ nhất: Quen biết.]

Thời Sênh: “…”

Đây chính là nhiệm vụ liên hoàn?

Mẹ nói chứ, tất cả nhiệm vụ đều là mi tuyên bố ra từng cái từng cái đúng không?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn trời, sao cô lại cảm thấy cái Hệ thống này cao ngạo lạnh lùng hơn một chút rồi thế?

Thời Sênh nhìn con chó vẫn còn đang nằm rạp trên mặt đất, Trường Sinh…

Con bà nó, lại là một con chó.

Tên gia hoả Phó Khâm đó muốn để cho con chó này thành tinh sao?

Phó Khâm, bối cảnh không rõ ràng, dù sao ở trường học chính là một tên khác người, một năm ba trăm sáu mươi ngày bạn đều không thể nhìn thấy mặt hắn ta được.

Thế nhưng cả trường học đều biết đến hắn bằng một sự tồn tại khác.

Nguyên nhân rất đơn giản, tên này nuôi một con chó, chỉ cần tên gia hoả này xuất hiện thì chứng mình là Phó Khâm cũng đang ở gần đây.
Trong tình tiết câu chuyện, Phó Khâm là BOSS xuất trận cuối cùng, thiết định có vẻ cẩu huyết.

Lúc nhỏ, Phó Khâm là hàng xóm của nữ chính. Lúc đó, Phó Khâm chỉ có một mình, chỉ có một người quản gia chăm sóc hắn.

Sau đó, nữ chính phát quang phát nhiệt, đem đến cho Phó Khâm một đoạn hồi ức thơ ấu khó quên.

Kể từ đó, Phó Khâm đối với nữ chính nhớ mãi không quên, cho nên sau khi gặp nữ chính, phát hiện nữ chính đã thích một người khác, Phó Khâm liền bắt đầu tìm cái chết.

Kết cục cuối cùng chính là tự sát.

Nhân vật phản diện đều đáng thương!

Thời Sênh lắc lắc đầu, nhìn con chó lớn đối diện, ánh mắt tối sầm.

Việc nào ra việc nấy, con quỷ này ban nãy suýt tí nữa thì biến cô thành tàn tật, cũng phải thu lại chút lãi đã.

Cô bước mấy bước đến trước mặt Trường Sinh, giơ tay xoa xoa, hạ xuống.
“Trường Sinh, tránh ra.” Tiếng nam sinh nhẹ nhàng từ bên cạnh vang lên.

Trường Sinh luôn nằm rạp trên mặt đất, sau khi tiếng của Phó Khâm vang lên mới phản ứng tránh đi, thế nhưng vẫn muộn mất một bước, bị thiết kiếm cắt vào một bên chân, máu tươi thuận theo lớp lông của nó mà chảy ra.

“U!” Trường Sinh đau đớn.

Cô không quan tâm là mục tiêu của nhiệm vụ gì, thứ đồ chơi này dám làm cô bị thương, cô không gϊếŧ chết nó đã là nể lắm rồi.

Đợi hoàn thành nhiệm vụ xong…

Sẽ đem nó đi hầm mà ăn.

Có lẽ là ánh mắt của Thời Sênh quá mức lạnh giá, Trường Sinh trực tiếp nằm xuống mặt đất, u u kêu thảm, ánh mắt không còn dám lộ ra chút hung ác nào.

Phó Khâm từ bụi hoa bên cạnh đi ra, thiếu niên mặt mày sáng sủa, giống như ánh trăng lạnh lẽo trên trời, mang theo sự thanh quý không thể với tới được.
Hắn ngồi xổm xuống xem vết thương của Trường Sinh, sau đó rút điện thoại di động ra gọi điện, tất cả mọi thứ đều làm rất bình tĩnh.

Thời Sênh ngờ vực nhìn Phó Khâm.

Trên người hắn đầy tử khí.

Rất nhanh liền có người xuất hiện ở đầu đường nhỏ, đưa Trường Sinh rời đi.

Lúc này Phó Khâm mới đứng lên, ánh mắt bình tĩnh như suối nước sâu, làm cho người ta chú ý, lại cũng như bụi cây có gai, không dám đến gần.

“Lúc trước Trường Sinh sai, bây giờ hoà.” Phó Khâm nói xong câu này phóng khoáng xoay người, động tác như mây bay nước chảy, đẹp chết người.

Ai mà biết một giây sau, cơ thể Phó Khâm lay động, đột nhiên ngã thẳng vào bụi hoa bên cạnh.

Thời Sênh trợn trừng mắt nhìn Phó Khâm ngã vào trong bụi hoa, nửa người bị che kín trong đám lá xanh.

Đây là kế gì thế?
Mỹ nam kế cũng không sử dụng thế này được đâu! Tốt xấu gì anh cũng sai trước mà!

Cô đi qua đó, đầu tiên là quan sát cái người đang nằm chết này, lại dùng thiết kiếm chọc chọc vào mông hắn, thực sự không phải là xác chết vùng dậy mới khổ não ngẩng đầu nhìn trời.

Cái loại motip nam nữ chính gặp nhau này…

Kỳ cục quá đi!

Thời Sênh quay người định đi, âm thanh của Hệ thống lại vang lên.

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ hai: Đưa Phó Khâm đến bệnh viện]

Thời Sênh: “…”

Mi xác định là nhiệm vụ này không phải là nhất thời đưa ra chứ?

Đột nhiên có chút hối hận, sao cô lại tìm đường chết đi chọn nhiệm vụ liên hoàn này chứ?

Sản phẩm của Hệ thống, tuyệt đối có bẫy.

Hệ thống không làm gì cũng trúng đạn: Nó cũng rất vô tội mà, ai bảo cô không chọn theo kịch bản cũ chứ?


Nói thật thì từ trước đến nay, Thời Sênh chưa từng nghĩ BOSS phản diện đại nhân lại yếu đuối như thế.

Đây là là BOSS phản diện sao?

Đây là nữ chính thì có!

Thời Sênh đứng ở bên giường bệnh, chống cằm nhìn Phó Khâm.

Phó Khâm vẫn còn là bộ dạng thiếu niên, đối với lão yêu quái Thời Sênh từng nhìn qua không ít mỹ nam mà nói, chút sắc đẹp này thật sự là có chút không đáng để mắt tới.

Thế nhưng cái luồng tử khí trên người hắn…

Rất thu hút người!

Lúc Phó Khâm tỉnh lại, Thời Sênh đang đứng bên cạnh cửa sổ nhận điện thoại, giọng nói trong vắt rất êm tai “… Vẫn chưa tỉnh, tôi cũng không rõ lắm. A? Không phải, tôi đi trên đường nhặt được hắn, sau đó học Lôi Phong* đưa hắn đến đây… Đừng khách khí, được rồi… bảo tôi chiếu cố? Cho tiền? Fuck…… được thôi không vấn đề gì cả, tôi nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt.”
*Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Là một công dân kiểu mẫu mà quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của anh.

Phó Khâm động đậy cái cổ, nỗ lực nhìn cho rõ thiếu nữ đứng bên cửa sổ.

Là thiếu nữ kỳ quái cầm thiết kiếm lúc trước.

Cô vừa xoay người, đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như đầy ánh sáng lóng lánh của sao trời, thế nhưng đáy mắt đó lại không có nửa phần sóng gợn.

Tầm nhìn giao nhau, bộ mặt vốn bình tĩnh của Thời Sênh lập tức kéo thành nụ cười kỳ lạ “Mạng của anh hình như rất đáng giá, chăm sóc một chút là đã ra cho tôi cái giá trăm vạn rồi.”
Phó gia này có rất nhiều tiền.

Phó Khâm không trả lời, tầm mắt di chuyển đến tay cô.

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn một cái, điện thoại di động cô cầm trong tay chính là của hắn, cô ném điện thoại lên trên giường, giải thích nói: “Đổ chuông rất nhiều lần, có chút phiền phức nên tôi mới nghe.”

Phó Khâm cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình liền kéo luôn vào danh sách đen, tắt máy.

Một mạch lưu loát.

Thời Sênh không nói gì, Phó Khâm cũng không nên tiếng, hắn nhắm hai mắt lại, hít thở khe khẽ.

Không khí ngưng đọng lại.

Cho đến khi một người đàn ông trung niên tự xưng là quản gia của Phó Khâm đến, mới phá vỡ cái không khí này được.

“Cám ơn cháu gái.” Người đàn ông rất khách khí cảm ơn Thời Sênh, nhìn ánh mắt cô rất kinh ngạc, giống như nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh: “Đây là chi phiếu một trăm vạn.”
Thời Sênh bị nhìn tới mức không tự nhiên, nhìn tờ chi phiếu kia một cái, thật sự là đưa cô ư?

Thế giới của người có tiền bản cô nương không hiểu được.

Thời Sênh yên lặng nhận lấy tờ chi phiếu.

“Vậy tôi đi trước đây.”

“Cháu gái, đợi đã.” Người đàn ông gọi Thời Sênh lại.

Thời Sênh quay đầu nhìn ông ta.

Người đàn ông cười rất ôn hoà với Thời Sênh, lại nhìn Phó Khâm đang nằm ngay đơ trên giường bệnh một cái, hạ thấp giọng nói: “Phiền cháu gái nhỏ hãy giúp chú để ý một chút, chú đi tìm bác sĩ nói chút chuyện.”

Người đàn ông nhìn thấy Thời Sênh thần sắc có chút khác lạ, ra hiệu cho cô đi ra bên ngoài nói chuyện. “Nói thật thì thiếu gia nhà chúng tôi tính khí rất không tốt, hôm nay cháu coi chừng nó lâu như thế mà nó không phát cáu gì, chú cảm thấy rất là thần kỳ. Cho nên có thể phiền cháu đợi thêm một lúc nữa không, tiền không phải là vấn đề.”
Phó Khâm tính khí không tốt?

Hoàn toàn là không nhìn ra được.

Lúc Thời Sênh đang muốn cự tuyệt, hệ thống lại nhảy ra:

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ ba: Đồng ý với ông ta]

Khoé miệng Thời Sênh giật giật, lời nói đến miệng đều bị nuốt hết vào trong.

Người đàn ông rời đi rất lâu rồi, Thời Sênh đứng trong phòng bệnh, đi đi lại lại, cả thời gian này Phó Khâm đều nhắm mắt, không có bất cứ phản ứng gì.

Điện thoại di động động của cô đột nhiên rung lên, Thời Sênh cầm lấy điện thoại đi đến bên cạnh cửa sổ nghe máy.

Lúc cô xoay người đi, Phó Khâm mới từ từ mở mắt ra, ánh mắt khẽ rơi trên người cô.

“… Ừ, tiền vốn không phải là vấn đền, chỗ tôi bên này có thể cung cấp. Một lát nữa chuyển tư liệu cho tôi trước, tôi xem qua sau đó sẽ trả lời anh… Loại chuyện nhỏ này anh còn phải hỏi tôi sao, tôi mời anh về không phải là để anh cầm tiền làm bình hoa đâu.” Giọng nói của cô rất trong trẻo, mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ, thập phần ngắn gọn lưu loát.
Thời Sênh ngắt máy rồi lại cầm điện thoại lên xem giá cả thị trường cổ phiếu một lát, rồi mới xoay người nhìn về phía giường bệnh.

Phó Khâm vẫn yên tĩnh nằm trên giường như cũ.

Người đàn ông rất lâu không quay lại, Thời Sênh đợi đến mức có chút mất kiên nhẫn, đi ra cửa tìm người.

Thời Sênh đi từ trong phòng bệnh ra, khu phòng bệnh VIP rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện từ phòng bên truyền đến.

“Sức khoẻ của cậu ấy đã rất kém rồi, cứ thế này sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi…”

“Đúng đúng, thế nhưng thiếu gia không chịu uống thuốc, hoàn toàn cam chịu, chúng tôi cũng không có cách nào cả, cách nào cũng đều thử qua hết rồi.”

“… Mọi người vẫn phải nghĩ cách đi, theo tình hình hiện tại của cậu ấy thì nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được thêm nửa năm nữa thôi.”
“Ngài là bác sĩ phụ trách của thiếu gia, ngài cũng không phải là chưa từng nhìn thấy bộ dạng lăn lộn của thiếu gia…”

Thời Sênh nghe một lát, cau mày lại.

Phó Khâm có bệnh hiểm nghèo?

Loại motip này không phải là tình tiết của nữ chính sao?

Một nhân vật phản diện như hắn, sao lại bố trí cho cái bệnh hiểm nghèo rối rắm này?

Thời Sênh đừng bên ngoài phòng bệnh đợi người đàn ông quay lại, ước chừng nửa tiếng sau, ông ấy mới dẫn theo mấy vệ sĩ áo đen xuất hiện.

Trước tiên là khách khí xin lỗi Thời Sênh, sau đó là lại đưa cho Thời Sênh một tấm chi phiếu.

Nói thật thì tiền xin lỗi này cũng quá thoải mái rồi.

Thế nhưng cầm lấy số tiền này lại cảm thấy có chút âm mưu, cho nên hỏi han người đàn ông kia xong Thời Sênh liền lập tức rời đi.



Thứ tư, thời gian Phó Khâm nằm viện đã được ba ngày rồi.
Lúc Thời Sênh tan học, hệ thống đột nhiên nhảy ra.

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ tư: Đưa cơm.]

Cái trò gì thế hả?

Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem?

[Đưa cơm.]

Âm thanh điện tử lạnh lùng của hệ thống rất nghe lời vang lên.

Đưa cái ông nội mi ấy!

Mấy nhiệm vụ nát trước đây bản cô nương đã nhịn rồi, những cái này bình thường cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm.

Tiếng của Hệ thống không vang lên nữa, Thời Sênh cũng không đi, cho đến buổi chiều tan học, Hệ thống lại nhắc lại một lần.

A, cô không đi thì thứ đồ chơi này sẽ luôn nhắc lại đúng không?

Cũng không khác cô nghĩ là bao, ngày thứ hai, Hệ thống lại không ngừng nhắc nhở như cũ, từ mấy tiếng, rút ngắn thành một tiếng, sau đó là nửa tiếng, cuối cùng là mấy phút lại nhắc một lần.

Buổi chiều, Thời Sênh tan học ra bên ngoài mua cơm, khí thế mạnh mẽ đánh đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng bệnh, người đàn ông và bốn vệ sĩ áo đen đang đứng cùng nhau, thì thà thì thầm nói chuyện. “… Thiếu gia đã một ngày rưỡi không ăn cái gì rồi, cứ tiếp tục như thế này thì không được, chú Giản, chú mau mau nghĩ cách gì đi chứ?”

Quản gia Giản lắc đầu: “Tôi có thể có cách gì chứ… Bây giờ ai vào trong thì kẻ đó sẽ bị xui xẻo.”

“Cháu gái?” Mắt sắc của chú Giản nhìn thất Thời Sênh, mấy vệ sĩ liền ngừng nói chuyện, thẳng tắp đứng sang hai bên, ánh mắt không ngừng nhìn đến Thời Sênh.

“Cháu tới là để…?” Chú Giản nhìn thấy hộp cơm trong tay Thời Sênh, có chút kinh ngạc.

“Đưa cơm.” Thời Sênh có tức giận, giọng điệu nói chuyện vô cùng không tốt.

Chú Giản: “…”

Đây là đi đánh nhau chứ nào có phải là đi đưa cơm? Nói cô đến trả thù cũng không quá.
Chú Giản không dám để cho Thời Sênh vô duyên vô cớ mà đi vào, tại sao cô lại muốn đưa cơm cho thiếu gia nhà mình chứ?

“Cháu gái, tình hình của thiếu gia bây giờ có chút không ổn định, cho nên…” Uyển chuyển cự tuyệt.

“Không sao đâu, tôi không để ý.” Thời Sênh cứng rắn trả lời một câu.

Chú Giản: “…”

Cô gái này nhìn có vẻ rất thông minh, sao mà nghe lại không hiểu thế?

Thời Sênh loè ra vẻ hôm nay đến đây là để vào trong đánh nhau, mấy vệ sĩ bên cạnh đều khẩn trương hết cả lên, ào ào chắn trước cửa phòng bệnh.

“Mọi người vẫn chưa cho Phó thiếu ăn được gì à?” Bác sĩ không biết từ chỗ nào đi ra, không để ý đến không khí gươm súng sẵn sàng, lãnh đạm nói: “Hôm nay là ngày thứ ba rồi, mấy ngày nay cậu ấy không ăn cái gì cả, cứ tiếp tục như thế này thì chỉ có thể chuẩn bị hậu sự thôi.”
Bác sĩ nói xong liền rời đi, cũng không quan tâm mấy người bên này có phản ứng gì.

Nhìn kỹ mới phát hiện, bác sĩ rời đi như đang chạy trốn.

Làm một bác sĩ cũng rất là khó, nhìn mấy người này xem, ai ai cũng đều như muốn gϊếŧ người vậy, nếu không có khi hắn nên đi gọi bảo vệ trị an lên đây trước.

Chú Giản và Thời Sênh nhìn chằm chằm nhau mấy cái, mấy vệ sĩ cũng không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên bắt đầu khuyên chú Giản, cuối cùng chú Giản vẫn để cho Thời Sênh đi vào trong.

Bây giờ điều quan trọng là làm cho thiếu gia ăn cái gì đó.



Trong phòng bệnh là một mảnh hỗn loạn, dụng cụ bệnh viện đổ đầy trên mặt đất, chăn mền gối đầu bị ném hết ra bên ngoài giống như vừa mới phát sinh một trận đánh nhau ở đây vậy, một mùi nồng nặc sặc mũi làm cho người ta khó chịu vô cùng.
Phó Khâm mặc quần áo bệnh nhân, nghiêng người dựa vào đầu giường, một chân cong lên đặt trên giường, tay đặt trên đầu gối, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ làm cho thân ảnh của hắn cũng lờ mờ mịt mù theo.

Một tay khác rủ xuống cạnh giường, máu tươi từ đầu ngón tay hắn từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất.

Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt sương mù dày đặc che phủ, một mảnh tĩnh lặng.

Hình tượng suy sụp đẫm máu.

“Anh muốn chết hay không muốn chết vậy?” Thời Sênh vốn dĩ đang tức giận, nhìn thấy một màn này dường như không suy nghĩ gì hết, trực tiếp mở miệng châm chọc: “Muốn chết thì cứ từ chỗ này nhảy xuống là được rồi, việc gì phải phiền phức như thế?”

Nghe thấy tiếng nói, Phó Khâm động đậy cái cổ cứng ngắc, một lúc sau mới tập trung được nhìn rõ thiếu nữ đang đứng trước mặt mình.
Nhìn Thời Sênh ba giây, hắn đột nhiên đứng lên, chân trần đi ra mở cửa sổ, xoay người trèo lên trên.

“Thiếu gia.” Một đám người từ bên ngoài chạy vào: “Thiếu gia đừng kích động…”

“Cút ra ngoài.” Tiếng nói của Phó Khâm rất nhẹ, bị gió bên ngoài thổi một cái đã bị thổi bay không chịu nổi.

“Có bản lĩnh thì anh nhảy xuống đi!” Thời Sênh tiếp tục xúi giục hắn.

“Cháu gái…” Tiếng nói của chú Giản gọi cô một tiếng rất to, trong ánh mắt đầy sự tức giận, ông muốn để cho cô gái này vào khuyên nhủ thiếu gia chứ không phải là để cho cô vào xúi giục thiếu chủ đi tìm cái chết.

“Thiếu gia!” Chú Giản quay đầu nhìn, trên cửa sổ đã không thấy thân ảnh Phó Khâm đâu nữa, mấy vệ sĩ nhoài người về phía cửa sổ, thần sắc kinh hãi nhìn xuống phía dưới.

Thời Sênh có chút ngẩn người, hắn thật sự nhảy xuống sao…
Mẹ nó chứ, nhân vật phản diện này cũng dễ chết quá đi, bản cô nương có chút không tiếp nhận nổi rồi.

“Sử dụng đạo cụ, ngưng đọng thời gian.” Thời Sênh nghiến răng ken két nói một câu.

Không gian đột nhiên bất động lại, biểu tình của tất cả mọi người đều trong chớp mắt bị dừng hình, thế giới biến thành tĩnh lặng không tiếng động.

Thời Sênh dẫm lên đống bừa bãi trên mặt đất trèo lên một cửa sổ khác, đẩy cửa sổ nhìn xuống phía dưới, Phó Khâm vẫn đang duy trì tư thế nhảy xuống, cách mặt đất vẻn vẹn có mười mấy mét.

Thời Sênh từ trên cửa sổ nhảy xuống, rất nhanh đến bên cạnh Phó Khâm, vội vàng dừng lại bên người hắn, thứ chân cô vừa dẫm lên chính là cái kiếm sắt kia.

Cô mang theo Phó Khâm hạ thấp xuống mấy mét, cách mặt đất một mét mới dừng lại, sau đó đợi đạo cụ mất đi hiệu lực.
3…

2…

1…

Thành phố bất động trong chớp mắt sống lại, thế giới tĩnh lặng bị lấp đầy tiếng ồn ào.

Cuốn vào lực độ chấn động, Thời Sênh ôm lấy Phó Khâm, bị đập xuống mặt đất, tuy rằng đã hoà hoãn lại sức mạnh thế nhưng cô vẫn nghe thấy sau lưng mình răng rắc vang lên tiếng vỡ.

Fuck, cô làm cái chết tiệt gì đây?

Ai mà biết tên tâm thần này lại nhảy xuống chứ?

May mà chỗ này là khu nằm viện, không có ai cả, nếu không còn không biết người khác sẽ loan truyền như thế nào nữa.

“Anh muốn đè chết tôi à?” Thời Sênh nghiến răng ken két lên tiếng.

Phó Khâm không có phải ứng gì, hắn từ từ nhấc người lên, rất tiếc hận nói “Chết không thành công.”

Thời Sênh: “…”

Lẽ ra bản cô nương phải để cho anh chết mới đúng, cứu anh làm cái chó gì?

Mấy người bên trên phòng bệnh chỉ thấy Thời Sênh đột nhiên xuất hiện sau đó cô ôm lấy thiếu gia nhà mình đập xuống đất.
Một đám người vội vã chạy xuống dưới, kiểm tra Phó Khâm mấy lần, xác định là hắn ta không bị làm sao mới có người chú ý đến Thời Sênh đang nằm trên mặt đất.

Thời Sênh được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Tất cả đều là do tự mình làm ra a!



Lúc Thời Sênh nằm viện, Phó Khâm vẫn dùng cái chết để đe doạ như cũ, thế nhưng mỗi lần Phó Khâm tìm cái chết thì Hệ thống đều phát nhiệm vụ gửi cho cô.

Tất cả chỉ là chuyện nhỏ như cái hạt vừng, ví dụ…

Kể cho Phó Khâm nghe một câu chuyện cười.

Đưa nước hoa quả cho Phó Khâm.

Cùng Phó Khâm đi kiểm tra.

Thời Sênh cũng coi như là biết vì sao mà quản gia lại nói tính khí của Phó Khâm không tốt rồi.

Cái tên này chỗ nào lúc nào cũng muốn chết thì thôi đi, lại còn lạnh lùng bạo lực, một lời không hợp liền không hé răng.
Xét theo lần thứ hai gặp nhau chẳng vui vẻ gì, chú Giản kỳ thực có chút không ưa Thời Sênh, ấn tượng tốt lần đầu tiên gặp nhau đều biến mất hết.

Cộng thêm việc Thời Sênh xúi giục thiếu gia nhà ông nhảy lầu, cô kỳ lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh thiếu gia, chú Giản cảm thấy bản thân mình không kêu người lôi cô gái đầy điểm đáng nghi này ra bên ngoài đã là kỳ tích rồi.

Cho nên, mỗi lần Thời Sênh muốn gặp Phó Khâm thì quản gia đều đấu trí đấu dũng phòng cô như phòng trộm vậy.

[Nhiệm vụ liên hoàn thứ mười bốn: Tặng hoa.]

Thời Sênh đang âm thầm nhai răng rắc răng rắc viên thuốc đắng tới mức muốn lấy mạng này.

Y tá nhỏ đến đưa thuốc cho Thời Sênh kia kêu lên một tiếng kinh hồn táng đảm.

Biểu tình của Bắc tiểu thư…

Là muốn gϊếŧ người sao?

Còn nữa, thuốc không đắng à?
Y tá nhìn thấy Thời Sênh trút căm phẫn vào việc uống thuốc, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bước vội ra khỏi phòng bệnh, hai người ở hai phòng bệnh này đều là người kỳ quái, một người thì không chịu uống thuốc, một người thì nhai thuốc như nhai kẹo.

Người có tiền bây giờ đúng là càng ngày càng kỳ lạ!

Thời Sênh cầm lấy điện thoại di động, lên trên mạng đặt một bó hoa.

Hoa gì bây giờ?

Tuỳ tiện đi, dù sao cũng không quan trọng.

Lúc Thời Sênh nhận hoa, cả mặt đều đen xì, mẹ nó chứ, sao lại quên mất không nói là không lấy hoa hồng!

Thôi đi, cái tên cả ngày muốn chết này chắc cũng chẳng thèm để ý đến đâu.

Thời Sênh ôm lấy bó hoa hồng lớn, khó khăn bước đến trước cửa phòng bệnh.

Mấy người vệ sĩ lúc đầu không nhìn thấy cô, đang định ngăn lại thì nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau bó hoa.
“Bắc tiểu thư, cô đây là…?” Định làm gì thế hả? Tặng hoa hồng…

Thời Sênh đảo đảo mắt nhìn mấy người vệ sĩ, không có chú Giản, rồi mới trừng mắt lên với mấy người vệ sĩ kia: “Mở cửa ra, lưng tôi đau.”

Bản cô nương bị thương còn chưa khỏi đâu đó!

Vệ sĩ vội vàng đẩy cửa ra.

Bọn họ thực ra rất nguyện ý nhìn thấy Thời Sênh đến đây tìm thiếu gia nhà bọn họ, chí ít lúc này tuy rằng thiếu gia không nói chuyện nhưng cũng sẽ không nhân lúc bọn họ không chú ý mà chuẩn bị chạy mất hoặc là tìm cái chết.

Phó Khâm cúi đầu xem điện thoại di động, nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng nằm lên giường, tung chăn trùm qua đỉnh đầu.

Nữ nhân này cả ngày lượn qua lượn lại trước mặt hắn, đúng là phiền chết đi.

Thời Sênh nếu như biết được cách nghĩ của Phó Khâm, có lẽ sẽ đem cả bó hoa hồng này mà đập vào mặt hắn.
Cho rằng cô muốn lượn qua lượn lại trước mặt hắn hay sao? Tâm thần!

“Phó Khâm, đừng có giả chết.” Thời Sênh đem bó hoa ném lên trên chăn của Phó Khâm, không vui vẻ nói: “Đứng lên nhận hoa.”

Phó Khâm ở trong chăn ngửi thấy hương hoa rất nồng nặc, hắn kéo chăn ra, vừa hay nhìn thấy hoa hồng tươi đẹp.

Hắn ngẩn ra một lát, tầm nhìn từ từ di chuyển lên trên mặt Thời Sênh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK