So với Đỗ Á Viễn thua keo này bày keo khác, Tống Nhã không bình tĩnh được như vậy.
Công ty hủy bỏ hợp đồng với cô ta, những người cô ta đắc tội trước đó bắt đầu giậu đổ bìm leo.
Không dễ dàng gì mới tìm được một con đường, kết quả còn chưa để cô ta dựa vững, chỗ dựa đã bị người ta bẩy đi.
Sau năm lần bảy lượt không có kết quả, Tống Nhã nản chí ngã lòng, cả ngày mượn rượu giải sầu, nhìn thấy “Phượng hoàng quyết” đã lên video hot, và cái tên Kiều Khanh đã hot theo “Phượng hoàng quyết”, sự thù hận trong lòng làm sao cũng không ép xuống được.
Trong buổi họp báo ngày nào đó, Tống Nhã đột nhiên xuất hiện, như người điên cầm dao trực tiếp xông đến Thời Sênh ở hàng đầu.
Hành hung trước đám đông, bị đánh là chuyện nhỏ.
Nghe nói Thời Sênh tố cáo Tống Nhã, không chỉ là kiện cô ta cố ý gϊếŧ người, còn có mấy loại tội danh khác.
Hơn nữa chứng cứ đầy đủ, đến nhân chứng cũng có.
Từ sau chuyện này, người trong giới đều biết một câu… đắc tội ai cũng đừng đắc tội Trình Hi.
Mà Lâm Tư Tư cũng không dám đối địch với Thời Sênh nữa.
Cô ta không muốn rơi vào kết quả giống như Tống Nhã.
Lâm Tư Tư và Thời Sênh không có thù gì, ân oán trước đó cũng coi như đã thanh toán xong.
Cô ta không ho he gì, Thời Sênh đương nhiên không sẽ chủ động đi gây sự.
…
Độ hot của “Phượng hoàng quyết” nâng Kiều Khanh lên.
Đồng thời Nguyên Nhược Lạp cũng vì một bộ “Kim sắc niên hoa” mà được hoan nghênh.
Bộ phim này là Thời Sênh nhận cho cô, kể về một đám thanh niên đi đầu trong thời kỳ đổi mới.
Nguyên Nhược Lạp diễn nữ phụ, một cô gái rất có tài hoa, cá tính rõ nét, hình tượng khí chất đều rất phù hợp với cô.
Cả phim cô gái này đều là tiêu điểm, hơn nữa cuối cùng cô ta chết, chết trong một trận tuyết lớn, dùng sinh mạng hoàn thành tác phẩm cuối cùng của cô ta.
Có lúc, cái chết mới có thể làm cho người ta cảm thụ sâu sắc.
Nhân vật như vậy, có điểm sáng, cũng có tranh luận, bởi vì cô không hoàn toàn là thiên về nữ chính, nhưng cũng không hoàn toàn đối lập với nữ chính, Nguyên Nhược Lạp dựa vào nhân vật của bộ phim này mà giá trị tăng gấp bội.
Mà “Kim sắc niên hoa” cũng khơi lên một làn gió mới trong giới.
Năm đó, Thời Sênh thành lập công ty, tên là Giải trí Tinh Tế.
Công ty chỉ có hai nghệ sĩ, một người là Nguyên Nhược Lạp, một người là Kiều Khanh.
Mọi người trong công ty đều phục vụ cho hai người này.
Trong giới không ít nghệ sĩ ao ước, hồi đó khi Trình Hi xảy ra chuyện, bọn họ nếu như biết có một ngày như vậy, nói gì cũng sẽ đứng về phía cô.
Đáng tiếc không có sớm biết.
Tiểu Cương Thi: Không phải là dựa vào Trần thiếu sao? Có cái gì mà đắc ý.
Nguyên Nhược Lạp qua lại với Trần thiếu.
Trần thiếu lại có quan hệ không rõ ràng với Trình Hi, quan hệ của mấy người này không chừng lại loạn như vậy.
Quan Quan Thư Cưu: Cái gì mà dựa vào Trần thiếu.
Tất cả phim của Nguyên Nhược Lạp đều là Trình Hi tự tìm, chẳng có một xu quan hệ nào với Trần thiếu cả.
Còn về Kiều Khanh, anh ấy thì càng không cần phải nói, người ta khởi điểm chính là nam chính rồi.
Mặt mũi Trần thiếu có lớn, cũng không thể cho người ta một bộ phim lớn như vậy được, trực tiếp bắt đầu sử dụng người mới làm nam chính sao?
Miêu Miêu: Trần thiếu và Trình Hi rốt cuộc là quan hệ gì?
Ký Ức Kim Loại: CP người ta không phải là định xong rồi sao? Quan hệ của Trần thiếu và Trình Hi, khẳng định không phải là như mấy người nghĩ đâu.
Trong giới lúc nào truyền ra Trần thiếu và Trình Hi gặp mặt riêng bao giờ chứ? Cô ấy cả ngày ở bên Kiều Khanh.
Mấy người các người đừng đoán mò nữa, còn không cho người khác có bạn sao?
Tất cả mọi người đều biết Trần thiếu và Thời Sênh có quan hệ, nhưng hai bên đều không xuất hiện nói rõ là quan hệ như thế nào.
Người trong giới đều chỉ có thể đoán mò.
Còn có người nói, là Trần thiếu bao nuôi Thời Sênh.
Thời Sênh lại bao nuôi Kiều Khanh.
“Những người này thật là buồn cười.” Nguyên Nhược Lạp cười gập cả người lại, “Cũng may Trần thiếu không có ở đây, nếu không phải giận đến nhảy lên mất.”
“Em rảnh lắm à? Xem xong kịch bản chưa?” Thời Sênh rút ipad trong tay cô ra, ném sang bên cạnh.
Nguyên Nhược Lạp thu lại tiếng cười.
“Lâm Quân Thành vẫn quấn lấy em à?”
Sắc mặt của Nguyên Nhược Lạp lập tức thay đổi, “Đúng thế, Trần thiếu mỗi ngày đưa đón em cũng không ngăn được hắn xuất hiện trước mặt em.
Chị nói hắn rốt cuộc vừa ý em ở điểm nào chứ?”
Cô cũng không phải rất xinh đẹp, dáng người cũng bình thường, đại lão như Lâm Quân Thành, sao lại nhìn trúng cô?
Thời Sênh nhìn sắc mặt của Nguyên Nhược Lạp, có lẽ là sẽ không thích Lâm Quân Thành nữa.
“Em và Trần thiếu thế nào rồi?” Thời Sênh lại hỏi.
Nguyên Nhược Lạp trầm mặc kỳ dị một lúc, “Trần thiếu… kêu em về nhà anh ấy, nói muốn ứng phó với ông nhà anh ấy.
Chị Trình Hi, chị nói em… có nên đồng ý không?”
“Đây là chuyện của em.”
“Em không biết nên quyết định thế nào.
Trần thiếu giúp em không ít, nếu như em cự tuyệt, chẳng phải quá vong ân phụ nghĩa.
Nhưng đồng ý rồi, vậy không phải là gặp phụ huynh rồi sao? Sau này nói rõ thế nào được?” Nguyên Nhược Lạp đã xoắn xuýt chuyện này rất lâu rồi.
“Ừ.” Thời Sênh thu đồ đứng dậy.
Nguyên Nhược Lạp: “…” ???
Ừ cái gì?
Chị Trình Hi, chị cho một cách giải quyết đi mà!!!
Nhưng mà Thời Sênh nhanh chóng thu dọn đồ xong, trực tiếp ra ngoài.
Nguyên Nhược Lạp nhìn thời gian, gần đây Kiều Khanh đang huấn luyện, lúc này chị ấy hẳn là đi đón anh.
A!
Cô tại sao chưa có một người bạn trai tâm lý như vậy chứ.
Đột nhiên hâm mộ một người đàn ông là chuyện gì vậy?
Nguyên Nhược Lạp lắc lắc đầu, vội vàng cầm kịch bản xem.
Phim mới của cô sắp quay rồi, gần đây bị Trần thiếu phiền đến mức một chút thời gian suy nghĩ cũng không có, để chị Trình Hi biết mình không chuyên nghiệp, sẽ bị mắng.
…
Thời Sênh vừa đón được Kiều Khanh, Trần thiếu liền gọi điện thoại tới, hẹn cô ăn cơm.
“Trần thiếu, anh là muốn thỏa mãn những khán giả trên mạng kia sao?” Trên mạng nói không thấy hình ảnh bọn họ ở với nhau, bây giờ Trần thiếu đưa tới cửa rồi.
“Cái gì?” Trần thiếu có chút ngơ ngác, nhưng rất nhanh ném chuyện đó đi, “Cô Trình, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô chọn địa điểm đi.”
“Tôi rất bận.”
“Tôi cũng rất bận đấy chị hai!” Trần thiếu kêu rên ở bên kia.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Có chuyện gì nói qua điện thoại đi, anh ấy không thích tôi gặp anh.”
“…” Trần thiếu yên lặng quỷ dị, “Cô Trình, cô đây là bị chồng quản nghiêm sao? Tôi thấy cô cũng không giống người như vậy!”
Người phụ nữ này làm việc mạnh mẽ vang dội, đi một bước tính ba bước, làm sao đến Kiều Khanh, lại như biến thành người khác rồi?
“Tôi thích thế, anh quản được à? Có gì nói mau!”
Trần thiếu nghe giọng cô biết cô chắc chắn sẽ không đồng ý ăn cơm với anh ta.
Anh ta suy nghĩ chốc lát, “Khụ, tôi là muốn hỏi cô xem, Nhược Lạp thích cái gì?”
“Tôi làm sao mà biết được.”
Trần thiếu vốn là thấp thỏm chờ câu trả lời, nhưng Thời Sênh lại nói một câu như vậy, anh ta theo bản năng nói, “Cô không phải là người đại diện của cô ấy sao?”
“Tôi là người đại diện của cô ấy, lại không phải là mẹ cô ấy.”
Trần thiếu: “…”
Cô làm người đại diện như vậy sẽ bị sa thải đó biết không hả?
Trần thiếu cưỡng ép mình bình tĩnh lại, “Vậy cô cũng phải biết sinh nhật của cô ấy là lúc nào chứ?”
“Không biết.”
“… cô thật sự là người đại diện của cô ấy sao??” Âm phía sau Trần thiếu đè xuống rất nặng.
“Tôi lại không yêu thầm cô ấy, biết mấy thứ này làm gì, có bệnh à!”
Trần thiếu: “…” Tại sao lại có người đại diện thoát tục như vậy chứ.
Trần thiếu giận dữ cúp điện thoại.
Không đến một phút sau Trần thiếu lại gọi lại, bảo Thời Sênh giữ bí mật, đừng nói cho Nguyên Nhược Lạp biết hắn hỏi chuyện này.
Danh Sách Chương: