“Ngươi không được đi qua đó.” Giọng Kính Lâm vừa nghiêm túc lại trầm trọng ngăn cản Thời Sênh, “Nếu ngươi thực sự coi ta là vua tinh linh thì phải nghe lời ta, rời khỏi nơi đây.”
“Vua tinh linh? Vua tinh linh của một mình ta?” Thời Sênh lơ đễnh, tiếp tục điều khiển thiết kiếm lại gần vực sâu.
Toàn bộ tộc tinh linh đã bị phong ấn, hắn làm vua tinh linh cho ai xem chứ.
Kính Lâm tức giận, “Ngươi đang đâm đầu vào chỗ chết.”
Thời Sênh heo chết không sợ nước nóng, “Dù sao thì cũng có ngươi bầu bạn cùng, ta không sợ.”
Kính Lâm: “…”
Nhìn thấy vực sâu càng lúc càng gần, Kính Lâm có ngăn cản cũng không kịp nữa, cái đồ điên này!! Biếи ŧɦái!!!
Thời Sênh dừng lại bên cạnh mép vực sâu, hét lớn lên với đám bóng đen đang tấn công đường biên giới, “Này!”
Đám bóng đen đồng loạt nhìn sang, sau đó giống như nhìn thấy một con mồi ngon, điên cuồng cuộn đến, tia sáng cuối cùng trước mặt Thời Sênh bị che mất, tối đen như mực, tiếng gào thét vang lên không ngớt, màng nhĩ như thể sắp bị đục thủng.
“Các ngươi yên tĩnh chút đi.” Thời Sênh nhảy xuống đất, đẩy Kính Lâm xuống dưới, Kính Lâm lăn lông lốc vào thảm cỏ bên cạnh.
Kính Lâm: “…” Hắn là vua tinh linh đấy, thật to gan!
“Tinh linh?” Có giọng nói truyền ra từ trong đám bóng đen kia, vô cùng coi thường, “Chỉ một mình ngươi mà dám ngăn cản bọn ta sao?”
“Ta nói muốn ngăn cản các ngươi khi nào?” Ngữ khí Thời Sênh kỳ quái, vừa rồi cô chỉ chào hỏi thôi mà.
“Không ngăn cản bọn ta? Vậy thì ngươi đến là để làm mồi cho bọn ta hay sao? Một mình ngươi còn không bõ dính răng bọn ta! Ha ha ha!!”
“Ha ha ha ha!!!”
Tiếng cười như được lan truyền, tất cả bóng đen đều bắt đầu cười lớn.
Thời Sênh cũng không vội vàng, một tay chống kiếm, thần sắc lạnh nhạt chờ chúng cười xong.
Ông đây là một người, à không, là một tinh linh có thân phận, à không, tinh linh, không thể so đo tính toán với đám thiểu năng không biết là thứ đồ chơi gì này được, phải duy trì phong độ.
Đám bóng đen thấy Thời Sênh không động đậy gì, có cười tiếp cũng không có nghĩa lý gì, tiếng cười cũng dần nhỏ đi.
“Này tiểu tử, ngươi muốn làm mồi cho bọn ta thì nhảy xuống, bọn ta sẽ đáp ứng ngươi.”
Thời Sênh hơi ngước cằm lên, ngữ khí huênh hoang, “Ta có thể thả các ngươi ra, nhưng các ngươi phải đồng ý với một điều kiện của ta.”
Đám bóng đen: “…”
Chỉ dựa vào cô ta? Cái đồ tay nhỏ chân nhỏ tí kia sao?
Chúng hợp sức lại cũng không thể phá được thứ đang giam cầm chúng, chỉ một mình cô ta có thể khiến chúng ra ngoài hay sao? Cười rụng hàm luôn rồi.
“Tiểu tử, chém gió sai chỗ rồi, thấy ngươi đáng yêu như vậy, nên hôm nay tha cho ngươi, mau về nhà đi.”
Đám bóng đen xoay người rời đi, chuẩn bị tiếp tục đâm vào đường biên giới kia.
Thời Sênh huy động thiết kiếm, khua về phía vực sâu, khoảng không trên vực sâu bỗng nhiên nứt ra một lỗ, gió lạnh rót thẳng vào bên trong.
Nhưng khi bóng đen đầu tiên lao đến vết nứt, vết nứt đã tự động ghép lại, một đám bóng đen đâm phình phịch vào lớp ngăn vô hình, rơi lạch phạch xuống dưới.
Cảnh tượng đó giống như có một chậu mực đổ từ trên trời xuống.
Đám mực đen kịt đó lại đi lên, chúng giống như bị choáng váng xoay đầu chuyển hướng, một lúc sau mới tìm thấy vị trí của Thời Sênh.
“Thế nào, ta không lừa các ngươi đúng không?” Ngữ khí Thời Sênh huênh hoang.
“Không có miếng thịt nào từ trên trời rơi xuống, ngươi muốn bọn ta làm gì?” Một đám bóng đen nhô lên, hạ xuống nơi ngang bằng với tầm nhìn của Thời Sênh.
Thời Sênh híp mắt cười, “Cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ cần làm đại lục náo nhiệt lên thôi.”
Ngữ khí của bóng đen trở nên cổ quái, “Náo nhiệt thế nào?”
“Phóng hỏa gϊếŧ người thế nào tùy các ngươi, dù sao thì càng loạn càng tốt.”
“Hi Vi!!” Giọng nói tức giận vang lên từ phía sau.
Bóng đen dường như đang nhìn về phía đó, nhưng thấy Thời Sênh không có phản ứng gì, hắn cũng không chú ý đến bên kia nữa, “Chuyện đó có lợi ích gì đối với ngươi?”
“Loạn thế mới là nơi ta nên tồn tại.” Đương nhiên là để gây thêm chút rắc rối cho nữ chính, bây giờ cô ta là người thống lĩnh của nhân tộc, cô chỉ là một con tôm con tép nhỏ nhoi, muốn tìm nữ chính báo thù sao, đùa chắc, còn chưa kịp lên đã bị đám nô bộc của cô ta đánh chết rồi được chưa nào?
Là một bia đỡ đạn, phải tự biết mình là ai chứ.
[…] Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm bình hoa của ta, Ký chủ có lẽ là cảm thấy đi tìm nữ chính quá rắc rối, hoặc là cảm thấy tự mình đi tìm nữ chính quá rớt giá, cho nên cô ta thà gây chuyện lớn một chút, để nữ chính tự nhảy ra, sau đó mới đi thu đầu người.
Nhị Cẩu Tử ngươi rảnh lắm à?
[…] Offline offline, vừa rồi nó chưa nói gì hết.
“Ngươi là tinh linh…” Ai đã nói với hắn tinh linh là loài vật yêu hòa bình? Ai đã nói với hắn tinh linh bản tính ngây thơ lương thiện vậy hả???
Con tinh linh trước mặt hắn lúc này đâu có ngây thơ yêu hòa bình? Toàn thân từ trên xuống dưới, từ đầu ngón chân đến từng sợi tóc đều toát ra hai chữ tà ác.
Có lẽ là hắn đã gặp phải một con tinh linh giả rồi.
“Ngươi có biết bọn ta là ai không?”
Thời Sênh nghiêng đầu, “Không biết, các ngươi là ai?”
Bóng đen: “…”
Không biết chúng là ai mà còn dám thả chúng ra bên ngoài, con tinh linh này rất thật lợi hại, hắn phục luôn rồi.
“Ta đồng ý với ngươi.” Bóng đen không trả lời lại câu hỏi kia của Thời Sênh, mà chuyển đề tài, dù sao thì chúng thoát ra được chắc chắn trên đại lục sẽ nổi lên gió tanh mưa máu.
Điều kiện này của cô vốn không phải là điều kiện, tính ra cũng vẫn là hời cho chúng.
“Hi Vi ngươi không được thả chúng ra!!” Giọng Kính Lâm đã từ tức giận bình thường chuyển thành lửa giận khó nén.
Thời Sênh tiếp tục phớt lờ, khua tay với đám bóng đen, “Lùi lại ra sau.”
Đám bóng đen có phần hưng phấn mơ hồ, sắp ra ngoài được rồi, cuối cùng chúng cũng sắp ra ngoài được rồi.
Thời Sênh lùi lại phía sau mấy bước, giơ tay lên vẫy kiếm, không có nhiều chiêu thức phô trương, chỉ vẫy tay đơn giản mấy cái, rồi chém xuống, thiết kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo chiếu khắp bóng tối xung quanh.
Luồng khí lưu vô hình trào lên từ người cô, ngưng tụ thành mấy luồng hướng lên bầu trời trên vực sâu.
“Dừng tay!!!”
Tiếng hét phẫn nộ này vô cùng chói tai, rõ ràng không phải là Kính Lâm phát ra.
Thời Sênh nhìn về phía đối diện vực sâu.
Do cách quá xa, nên cô không nhìn rõ được là ai, nhưng có thể nhìn thấy được ánh lửa đang không ngừng áp sát vào biên giới vực sâu.
Giọng nói đó ước chừng là đã dùng linh lực để hỗ trợ thêm nên mới truyền được sang bên này.
Chiếc áo choàng tung bay phần phật của Thời Sênh đã yên tĩnh lại, đồng thời trên bức màn trướng trên vực sâu xuất hiện mấy vết nứt, vô số bóng đen đã chuẩn bị xong đã liền nối tiếp nhau trào ra từ trong lỗ hổng đó, gào thét ầm ĩ trên bầu trời.
Bóng đen tách ra, dần ngưng tụ thành hình dạng, đó là từng con thú khổng lồ kỳ quái.
Chúng phi nhanh trên bầu trời, sau đó xông đến phía ánh lửa, tiếng kêu thảm thiết và tiếng chém gϊếŧ đồng thời vang lên.
Lửa lớn từ cánh rừng lan ra, bóng đen xuyên qua ánh lửa, cảnh tượng vô cùng chấn động.
Một bóng đen dừng lại trước mặt Thời Sênh, hắn vẫn không ngưng tụ thành hình thể, vẫn là một khối đen kịt.
“Tiểu tử, thứ đứng sau ngươi cũng là tinh linh đúng không?”
“Vua tinh linh.” Vua tinh linh bị phong ấn.
“Vua tinh linh?” Bóng đen dường như vô cùng kỳ lạ, một vị vua tinh linh lại rơi vào hoàn cảnh này, nhưng nghĩ lại những thứ chúng gặp phải trước đây, hình như chúng cũng không có tư cách đi chế giễu người khác, “Ta thấy phương pháp hắn bị phong ấn, có chút bóng dáng của Hạ gia, ngươi muốn giúp hắn giải phong ấn, có thể đến Hạ gia xem sao.
Đã bao nhiêu năm qua rồi, cũng không biết liệu tên tiểu tử đó có còn không nữa.”
Tiếng cuối cùng là tiếng thầm thì của bóng đen, hắn vọt lên trên không trung, “Tiểu tử có duyên gặp lại sau.”
Bóng đen ngửa đầu gầm vang, âm thanh giống như loài rồng.
Cùng với tiếng gầm vang của hắn, những bóng đen dần ngưng tụ lại.
Cả bầu trời đều đen kịt, chúng hướng về một hướng rời đi, nhìn từ xa giống như một đám mây đen khổng lồ.
Danh Sách Chương: