Thất bại này đã mở màn cho hàng loạt thất bại sau đó.
Bộ lạc Vượn Đuôi Dài và bộ lạc Rắn Đen đã đánh đến chỗ ở.
“Bạch An đâu? Bảo hắn lăn ra đây, giả bộ làm rùa rụt cổ cái gì nữa!” Khỉ A vừa lên đã bắt đầu ồn ào.
Hắn biến thành hình người, vóc dáng nhỏ hơn nhiều so với khi còn mang hình thú, nhưng vẫn cao lớn hơn rất nhiều so với những tên người thú thông thường khác, nhìn từ xa tựa như một anh chàng cơ bắp vậy.
Vậy mà phải mang theo hai chữ con khỉ làm gì!
[…] Thứ lỗi cho ta nghiêm túc nhắc nhở Ký chủ, người ta không phải là khỉ!
Thời Sênh: “…”
Người thú của bộ lạc Bạch Hổ vây thành hình nửa cánh cung, bảo vệ trẻ vị thành niên và các con cái ở phía sau.
“Đại ca, bắt hết chúng lại đi rồi lục soát một thể là tìm được Bạch An thôi mà.” Con khỉ B nhìn quét qua người các con cái một lượt, ánh mắt không hề có ý tốt, “Đám con cái ở bộ lạc Bạch Hổ này đẹp hơn ở bộ lạc chúng ta nhiều quá.”
Có lẽ khỉ A cảm thấy khỉ B nói cũng có lý.
Hắn khẽ vẫy cánh tay đầy cơ bắp nói với đại quân của hắn, “Gϊếŧ hết con đực, bắt hết con cái cho ta.”
Cuộc đấu tranh giữa các bộ lạc vô cùng tàn khốc, các con cái bị bắt làm tù binh chỉ có thể sống như một nô ɭệ ở bộ lạc đó, tướng mạo xinh đẹp một chút còn khá, sẽ may mắn có được địa vị cao một chút, sống thoải mái hơn một chút.
Còn những con cái xấu xí thì chỉ có thể để mấy tên người thú đực không có bạn đời dùng làm công cụ phát tiết.
Nhìn một bầy động vật đánh chửi nhau, Thời Sênh cảm giác như mình đang được vào vườn bách thú.
Còn là vườn bách thú phiên bản phóng đại nữa chứ.
Lâm Thất Thất và một số phụ nữ và trẻ em yếu đuối lùi về trong hang của Bạch An.
Thời Sênh ngồi bên cạnh bọn họ, vắt chéo chân, dường như cô không hề liên quan gì đến chuyện này vậy.
“Linh Khê, sao ngươi không đi lên giúp đỡ đi?” Có con người thú giống cái nhìn thấy ngứa mắt lên tiếng chất vấn.
Thời Sênh ghé mắt nhìn tên người thú cái đó, “Tại sao ta lại phải giúp đỡ?”
Người thú giống cái lên giọng chính nghĩa, “Những người có thể chiến đấu đều đi cả rồi, tại sao ngươi không đi?”
“Thế thì liên quan gì đến ta chứ?”
“Ngươi là em gái của thủ lĩnh, thủ lĩnh bị thương ngươi có nhiệm vụ phải bảo vệ chúng ta.” Con người thú cái trực tiếp đội cho Thời Sênh một cái mũ lớn.
Thời Sênh ngoáy tai, “Vậy thì ta đoạn tuyệt quan hệ với hắn là được rồi.”
Đám người thú: “…”
Ngươi tùy tiện quá rồi đấy!
“Mọi người đừng nói nữa.” Lâm Thất Thất đi từ trong hang ra, mang theo một số gậy và đá làm vũ khí đưa cho đám người thú, “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ bản thân mà thôi.”
“Ai cần ngươi giả bộ tốt bụng chứ.” Đám người thú giống cái không chịu nghe theo Lâm Thất Thất, hất tay cô ta ra, giọng nói chanh chua, “Chúng ta gặp phải hoàn cảnh này còn không phải bởi vì ngươi sao? Đi đâu cũng dụ dỗ đám người thú giống đực đó.
Đến lúc này rồi ngươi vờ vịt trước mặt chúng ta làm cái gì?”
Khi nãy đám người thú này đối với Thời Sênh có ba phần ác ý, thì khi đối mặt với nữ chính, phần ác ý đó phi thẳng lên trên mười phần.
Lâm Thất Thất đen mặt, lên tiếng thanh minh: “Ta không có.”
Người thú giống cái đứng cạnh Lâm Thất Thất đẩy cô ta một cái, “Ngươi ra vẻ thế này cho ai xem? Ngươi tưởng chúng ta sẽ thương xót ngươi giống như đám giống đực kia sao?”
Lâm Thất Thất bị đẩy đến lảo đảo, đụng vào tảng đá nhô ra bên ngoài hang, lưng bị đâm đau nhói.
Ngọn lửa giận trong lòng cô dần dâng lên, sao đám người thú này có thể cư xử như vậy trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này chứ.
“Chẳng phải là chúng cần cô ta sao? Đẩy cô ta ra ngoài là chúng ta không sao nữa rồi!”
“Họa do cô ta gây ra, lấy cô ta để dẹp loạn là đúng rồi.”
Lâm Thất Thất nhìn đám người thú trước mặt không thể tin được.
Thế nhưng một con thú giống cái đã giơ tay kéo lấy cô, hai con thú cái hợp lực đẩy Lâm Thất Thất đến trước mắt, “Các ngươi đừng đánh nữa, không phải các ngươi cần cô ta sao? Bọn ta giao cô ta cho các ngươi.
Các ngươi phải rút lui khỏi nơi ở của chúng ta!”
Thời Sênh: “…”
Đám người thú bán đứng đồng đội, không hề thua kém con người chút nào!
Lúc ngây thơ cũng thế…
Chắc chắn là do ta đã đến một thế giới người thú giả rồi.
Đám người thú đang đánh nhau phía dưới nghe thấy tiếng nói liền dừng lại, nhìn lên phía hang động phát ra tiếng nói.
Lâm Thất Thất bị đẩy đến phía trước, chiếc váy da trắng tuyết che đi cơ thể lả lướt của cô ta, mảng da thịt trắng nõn lộ ra trong không khí, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, nhưng lại có vẻ vô cùng đáng thương, khiến người khác vừa nhìn đã thấy thương xót.
“Các ngươi đang làm gì vậy hả?” Bạch Nguyên tức giận quát lớn.
“Bạch Nguyên, bọn chúng hiểu chuyện hơn ngươi nhiều.
Được, chỉ cần giao con cái đó cho chúng ta thì chúng ta sẽ không đánh nữa.” Con khỉ A lên tiếng.
“Đừng có nằm mơ!” Bạch Nguyên quát lớn, dường như đã bị kích động.
“Bạch Nguyên, ngươi xem đi, ngươi đánh không lại bọn ta đâu.
Một con cái đổi lấy cả một bộ lạc, lời quá đi chứ.” Con khỉ A chỉ một vòng vào đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ đang gục dưới đất.
Sắc mặt Bạch Nguyên khẽ thay đổi, ánh mắt dừng lại trên đám người thú đang nằm dưới đất kêu rên.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn Lâm Thất Thất.
“Bạch Nguyên… hay là đồng ý với bọn chúng đi.” Thủ lĩnh không biết có khỏe lại được không, nhưng nếu bây giờ không đồng ý thì có lẽ tất cả bọn chúng đều phải chết ở đây.
“Bạch Nguyên, đồng ý với bọn chúng đi.”
“Đồng ý đi.”
Đám người thú đực bắt đầu thi nhau phụ họa theo.
Lâm Thất Thất không thể ngờ được đám người thú chỉ một khắc trước còn đối xử tốt với cô ta giờ đây lại đồng ý lấy cô ra để đổi lại tính mạng của họ.
Thế giới này… nguy hiểm hơn cô ta tưởng tượng nhiều.
Bạch Nguyên đấu tranh rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Đám người thú cái lập tức đẩy Lâm Thất Thất đang giãy giụa lên.
“Các ngươi xuống núi trước đi, rồi bọn ta sẽ giao cô ta cho các ngươi.” Bạch Nguyên không nhìn Lâm Thất Thất, cắn răng nói.
“Được.” Khỉ A vẫy tay, “Đừng có giở trò đấy, bọn ta muốn đánh lên dễ như trở bàn tay.
Đi thôi!”
“Đại ca, đợi đã.” Khỉ B bỗng kéo tay khỉ A, chỉ về hướng Thời Sênh, “Đó hình như là em gái của Bạch An, chúng ta dẫn cả cô ta đi.”
Thời Sênh: “…”
Bản cô nương chỉ đứng đây xem kịch thôi mà, sao cũng bị trúng đạn vậy hả?
Có được nữ chính rồi còn chưa đủ hay sao, sao còn muốn cả bản cô nương nữa, các ngươi chán sống rồi à?
Kiếm của bà đâu rồi?
“Các ngươi đừng có quá đáng!” Bạch Nguyên lập tức đứng ra, giận dữ trợn mắt nhìn, “Đừng có ép bọn ta quá đáng, cùng lắm thì chúng ta cùng chết.”
Khỉ A hơi chần chừ, vốn dĩ hắn đến đây là vì Lâm Thất Thất, nhưng mà em gái của Bạch An…
Nếu có thể kiếm được về giày vò một chút thì cũng trút được cơn giận.
Khỉ A đã hạ quyết tâm, “Tính thêm cô ta vào nữa.”
Lâm Thất Thất đột nhiên không giãy giụa nữa.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Thời Sênh.
Bây giờ họ ở cùng hoàn cảnh, cô ta liệu còn có thể bàng quan khoanh tay đứng nhìn được nữa không?
Hoặc giả nói cách khác, người đứng sau cô ta liệu có khoanh tay đứng nhìn được nữa không?
“Bạch Nguyên, ngươi nghĩ cho kỹ đi.
Ngươi muốn cả bộ lạc Bạch Hổ chôn cùng ngươi sao?” Khỉ A nhìn về phía Bạch Nguyên đang chuẩn bị tấn công hắn.
“Ngươi…”
Bạch Nguyên còn chưa nói dứt lời đã bị Thời Sênh cắt ngang, “Này thằng khỉ kia, ngươi nghĩ cho kỹ đi, ngươi muốn cả một bầy khỉ chôn cùng ngươi sao?”
Khỉ A: “…”
Ai là khỉ hả?
Cả nhà ngươi mới là khỉ!
Thời Sênh nhảy từ bậc thềm đá trên hang động xuống, chậm rãi bước đến gần vòng chiến.
Khi cô đến gần đại quân khỉ, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua, thiết kiếm bỗng nhiên xuất hiện, thân hình cô nhào về phía trước.
Khỉ A kinh ngạc, trực giác của người thú nói cho hắn biết hắn sắp gặp nguy hiểm.
Theo bản năng hắn giơ móng vuốt phòng thủ.
Thân thể hắn vươn cao, khôi phục hình thể núi Thái Sơn, hắn dùng cánh tay chặn lại thiết kiếm đang lao về phía mình.
Soạt!
Thiết kiếm kêu soạt một tiếng trong không khí, dường như khiến cả thời gian cũng như ngưng đọng lại.
Danh Sách Chương: