Khi Phượng Từ tỉnh lại, Thời Sênh đang đứng ở bên ngoài tảng đá, ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Tiểu Thù…” Phượng Từ nhìn rõ bóng dáng của cô, đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, chớp mắt tới bên cạnh cô, ôm chặt lấy từ phía sau, “May mà nàng không sao.”
“Khụ khụ khụ…” Thời Sênh bị ôm trở tay không kịp liền ho kịch liệt, mùi máu tanh nhàn nhạt xuất hiện giữa hai người.
“Nàng sao rồi?” Phượng Từ thả Thời Sênh ra, chạy tới trước mặt cô, “Sắc mặt sao trắng vậy? Sao tu vi của nàng không còn nữa? Có phải những người đó… Đừng sợ, ta giúp nàng báo thù, nàng muốn chúng chết thế nào, chúng liền chết thế đó.”
Thời Sênh thở gấp một cái, dư quang quét lên phía trên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn không nói nên lời, chỉ có thể chỉ chỉ lên trên.
Trong ngực Thời Sênh nhanh chóng phập phồng mấy cái, đột nhiên kéo tay hắn trốn tới bên cạnh, sau đó liền có tiếng một vật nặng rơi xuống đất. Thời Sênh dựa lưng vào tường, Phượng Từ theo quán tính áp sát trên người cô, cánh môi hơi lạnh vừa hay đập vào góc môi cô.
Phượng Từ mở trừng hai mắt, hàng lông mi dài khẽ run, khoảng cách giữa hai người cực gần, có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Phượng Từ đột nhiên nghiêng nghiêng đầu, nhẹ hôn lên môi Thời Sênh một cái, sau đó nhảy ra như bị chạm điện, ánh mắt đưa sang bên cạnh, tai hơi đỏ lên.
Thời Sênh ngây ra, sau đó kéo khóe miệng cười nhẹ, đụng tới nội thương nên đột nhiên mặt mày cô lại hiện lên vẻ đầy đau khổ.
“Đỡ ta một chút.” Thời Sênh yếu ớt như sắp chết đưa tay ra với Phượng Từ.
Trên mặt Phượng Từ đỏ rực, cẩn thận đỡ Thời Sênh, ánh mắt không dám nhìn. Trong lòng Phượng Từ rất thấp thỏm, nàng có giận không? Nàng có rời xa mình không?
Mặc kệ, nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn, nếu nàng muốn rời khỏi mình, hắn sẽ…
Phượng Từ đột nhiên có chút mơ màng, nếu nàng thật sự muốn rời khỏi hắn, hắn nên làm thế nào đây? Nếu là trước đây, hắn sẽ không chút do dự nhốt nàng lại, nhưng…
Nhốt nàng lại, nàng nhất định sẽ giận, hắn không thích nàng giận, hắn thích nàng cười với mình.
Vài giây ngắn ngủi, Thời Sênh hoàn toàn không biết trong lòng Phượng Từ đã chuyển mấy bước ngoặt.
Thời Sênh đang nhìn nơi họ vừa đứng, ở đó có hai con rắn đang quấn lấy nhau, thỉnh thoảng phát ra thanh âm “xì xì”, hình như hoàn toàn không chú ý tới, cách chỗ chúng không xa có hai người đứng.
Thời Sênh: “…”
Thứ nên nhìn cũng nhìn rồi, giờ che mắt có tác dụng gì chứ?
Cái cô vừa mới nhìn là hai con rắn, mẹ kiếp, treo trên một cái cây bên trên để ấp nhau, độ khó cao đấy!
Ai ngờ khi Phượng Từ tới, hai con rắn đột nhiên rơi xuống dưới rồi.
Thời Sênh nghe thấy thanh âm đì đùng, đợi mắt nhìn thấy ánh sáng lần nữa thì trên mặt đất chỉ còn lại một đống tro tàn.
Thời Sênh: “…” Khi người ta đang ấp nhau, huynh lại thiêu người ta, xấu tốt gì cũng phải để người ta sảng khoái xong một lần cuối cùng đã chứ?
“Bẩn.” Phượng Từ cố chấp chặn cái nhìn của Thời Sênh, “Nhìn ta là được rồi.”
Nhìn… nhìn huynh…
Lật bàn, dù huynh trông cũng rất đẹp mắt, nhưng nhìn lâu rồi cũng phải đổi khẩu vị chút chứ!
Hơn nữa hai con rắn mà thôi, có đến nỗi không, đến nỗi không?
Thời Sênh sợ Phượng Từ phát bệnh, tủi thân gật gật đầu.
…
Thời Sênh không biết mình có thể chịu được sức mạnh của Phượng Từ không, cho nên cô không dám để Phượng Từ trị thương cho mình, chỉ có thể tự mình từ từ điều tức.
Sau khi trúc cơ thì không cần ăn uống, hấp thụ linh khí trời đất là được rồi, nhưng Thời Sênh giờ không có cách nào hấp thụ linh khí trời đất, phải ăn.
Phượng Từ hoàn toàn không biết thứ gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, thứ hắn lấy về quá nửa là không thể ăn, Thời Sênh đau khổ không nói nên lời.
Thời Sênh chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng chỉ tìm được mấy quả có thể nuốt vào.
Mùi vị không ngon lắm, vừa chua vừa chát, Thời Sênh ăn tới sắp khóc rồi.
“Hay là nàng uống máu ta đi?” Phượng Từ ngồi xổm trước mặt Thời Sênh, cẩn thận đề nghị.
“Máu?” Thời Sênh cắn một quả xanh chát, chua tới cả khuôn mặt đều nhăn thành một nắm rồi, “Ta uống máu huynh làm gì?”
Bản cô nương không uống máu!
“Máu của ta có thể khiến vết thương của nàng hồi phục rất nhanh, hơn nữa…” Phượng Từ do dự một lát, nhìn vào mắt của Thời Sênh, nói từng chữ từng chữ một: “Hơn nữa có thể khiến nàng hồi phục tu vi.”
Thời Sênh nghẹn quả chua rơi răng đó, há hốc mồm nói: “Máu huynh còn có công hiệu này? Sao ta không biết?”
Trong cốt truyện không hề nhắc tới điểm này?
Lẽ nào đó là lý do mà vừa nãy hắn biết tu vi của cô mất rồi nhưng vẫn không nói gì cả?
Trên mặt Phượng Từ lộ ra một ý cười, hướng về Thời Sênh nói, “Không thì Tiểu Thù cảm thấy vì sao những người của Tiên giới đó muốn ta chết như vậy? Thật sự chỉ là sợ ta sao?”
Động tác của Thời Sênh ngừng lại chút, cô cảm giác được sự bi thương trên người hắn, giống như là…
“Ồ.” Thời Sênh rủ mắt xuống, cầm lấy một quả tiếp tục cắn, hơi mang chút ghét bỏ nói: “Ta không thích uống máu.”
“Nhưng máu của ta có thể khiến nàng hồi phục tu vi đó.” Nàng không lộ ra sự tham lam khiến người ta ghét bỏ đó, hắn thấy rất vui, nhưng nếu nàng không hồi phục tu vi thì làm sao hắn đưa nàng đi báo thù được?
“Ngoan. Ta không thích máu.” Thời Sênh vỗ vỗ đầu Phượng Từ, “Không làm mà hưởng sẽ không có kết cục tốt, ta thích thứ dựa vào nỗ lực của mình có được hơn.” Dù thứ đó là do cô cướp.
Hơn nữa… chỉ dựa vào thông tin hắn vừa mới tiết lộ, nếu cô thật sự uống máu anh ấy, nói không chừng cô phải bỏ mạng tại đây luôn.
Không có đạo lý để nói với người bệnh tiểu công chúa.
Quan trọng nhất là thứ đồ như máu đó nhìn thôi còn được, bảo cô uống ư? Lấy mạng cô còn hơn!
Trong mắt Phượng Từ toàn là vui mừng, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Thù, nàng sẽ mãi mãi ở bên ta đúng không?”
“Khụ khụ…” Thời Sênh bị sặc nước chua đầy miệng.
Khốn kiếp, nói bày tỏ liền bày tỏ! Chủ đề chuyển đổi đừng nhanh quá có được không, vừa nãy không phải còn đang nói uống máu sao?
Phượng Từ thấy Thời Sênh ho rất dữ dội thì có chút bối rối nhìn cô, hắn nhếch nhếch môi, đột nhiên nâng mặt Thời Sênh, hướng về cô hôn một cái.
Thời Sênh bị gương mặt anh tuấn phóng to trước mắt làm kinh ngạc, đợi khi cô cảm thấy trên môi có thứ gì mềm mại lướt qua, tách răng và môi cô ra mới bừng tỉnh lại, vô thức muốn đẩy Phượng Từ, “Ưm…”
Phượng Từ thuận thế ôm lấy Thời Sênh, căn bản cô không còn chút sức lực nào, bị Phượng Từ giam chặt trong lòng. Nụ hôn của hắn có chút vụng về, vì sự phản kháng của Thời Sênh, hắn hơi có chút luống cuống nhưng động tác vẫn dịu dàng.
“Tiểu Thù, đừng động đậy, ta giao ta cho muội.” Tiếng của Phượng Từ đột nhiên vang lên trong đầu Thời Sênh.
Thời Sênh như bị sét đánh.
Cái gì gọi là giao hắn cho mình chứ?
Này này, bình thường ngươi ghẹo bản cô nương thì cũng thôi đi, giờ còn muốn dụ dỗ lên giường sao?
Bản cô nương mà ngủ rồi là không chịu trách nhiệm đâu!
Không hề có các đoạn phim điện ảnh như trong đầu Thời Sênh lóe lên.
Chỉ cảm thấy có một thứ ấm nóng từ khoang miệng trượt vào trong cổ họng, thuận theo thực quản từ từ trượt xuống.
Cùng với sự ấm nóng đó, cô cảm thấy thân thể giống như bị một sức mạnh dịu dàng bao chặt lấy, Phượng Từ đã thả cô ra, khóe môi còn mang chút ánh nước lấp lánh, “Không cần sợ, thả lỏng.”
Thời Sênh không kịp nói gì, trước mắt liền tối đen.
Thời Sênh rơi vào trong bóng tối, trong chớp mắt, vô số con đường do lửa hình thành đan xen lẫn nhau hiện ra trước mắt cô, còn cô thì đứng trên một trong số những con đường đó.
Nơi quái quỷ gì đây?
Thời Sênh thử duỗi tay ra sờ vào những ngọn lửa đó, lửa xuyên thấu bàn tay cô, không có bất cứ cảm giác gì.
“Đánh chết hắn, hắn là quái vật!”
“Đừng chơi với hắn, hắn là quái vật.”
“… Hắn là quái vật.”
Thanh âm non nớt trẻ con từ phía trước mặt tầng tầng lớp lớp truyền tới.
Thời Sênh nhìn về phía trước, trên một con đường lửa nhỏ, mấy đứa trẻ đang vây quanh một đứa bé trai toàn thân bốc lửa, đứa bé đó đứng ở giữa, không hề động đậy, để mặc những vật thể sắc nhọn có góc cạnh đó đập lên người mình.
Trong nháy mắt trán và má liền bị thương.
Máu tươi đỏ thẫm theo má đứa bé trai chảy xuống, nhuộm đỏ cả nửa bên mặt, nhưng nó vẫn không cất tiếng nói nào.
Những đứa trẻ ném đồ đó hình như bị dọa sợ rồi, cùng hét lên rồi bỏ chạy.
Thời Sênh đi lại gần đứa bé, nó dường như có chút cảm giác, nhìn về phía cô, thân hình Thời Sênh bỗng dừng lại, trong lòng hồ nghi, nó có thể nhìn thấy mình?
“Về nhà.” Tiếng quát mắng gượng gạo vang lên từ sau người cô, Thời Sênh quay đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ đẹp đứng cách đó không xa, gương mặt đầy vẻ chán ghét nhìn về phía này.
Đứa bé cúi đầu, lau lau vết máu trên trán, từng bước từng bước đi về phía người phụ nữ, quang cảnh bỗng nhiên trống rỗng, bóng dáng một lớn một nhỏ cứ như vậy biến mất rồi.
“Đến cha mẹ thân sinh của ngươi cũng không cần ngươi, ngươi là đồ quái vật!”
“Ha ha ha, ngươi xem bộ dạng của nó có giống thú cưng bị vứt bỏ không? Nếu ngươi không phải là quái vật toàn thân bốc lửa, nói không chừng chúng ta còn có thể đại phát từ bi nhặt ngươi về nuôi đó.”
Thời Sênh quay đầu nhìn, trên một con đường lửa nhỏ khác, một đứa bé lớn hơn đứa vừa nãy một chút đang ôm đầu gối ngồi xổm trên đất, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Những người đó chế giễu một phen, lại bắt đầu dùng đồ vật ném cậu ta, có lẽ niềm vui của họ chính là như vậy, trên người sớm đã chuẩn bị sẵn đồ, đó là những viên đá được mài vô cùng nhọn, bất chấp tất cả ném lên mặt đứa bé trai.
“Đồ quái vật không ai cần…”
“Đồ quái vật không ai cần…”
Đứa bé trai luôn yên lặng, đột nhiên đứng lên, trong con ngươi trống rỗng toàn là hận ý đáng sợ, lửa trên người cậu ta bừng bừng, cuộn về phía mấy người đó, hai kẻ trong đó chạy chậm liền bị lửa dính vào, trong chớp mắt kêu lên thảm thiết, đám người còn lại đều bị biến cố này dọa sợ rồi, sợ hãi hoảng loạn chạy xa.
…
Tiếng mắng chửi giận giữ và tiếng kêu gào quẩn vào nhau, cậu bé hấp hối bò nhoài trên đất, lửa trên người rừng rực khiến cậu ta trông giống như là đang bị lửa thiêu bỏng.
Cảnh lại chuyển đổi lần nữa, cậu bé đã trở thành một thiếu niên, thiếu niên bị khóa sắt nhốt ở một phương tiểu thiên địa, thần sắc cậu ta không vui không buồn.
“Ngươi đúng là quái vật.” Trước mặt thiếu niên có một nam nhân mặc đồ trắng đang đứng, trên mặt y toàn là vẻ mừng như điên, “Quả nhiên nguy hiểm và cơ ngộ đều là cùng tồn tại, ha ha ha, bản tôn sau này xưng bá Tiên giới, nhất thống các giới chỉ trong nay mai.”
Nam nhân khống chế một con dao găm cắt một đường máu trên cổ tay thiếu niên, dao găm còn chưa cắt được bao xa thì biến thành tro bụi, sắc mặt nam nhân thay đổi, “Năng lực của ngươi lại tăng trưởng rồi.”
Nam nhân bấm quyết, dây khóa loạt soạt vang lên, mặt thiếu niên lộ ra đau khổ nhăn thành một nhúm.
“Quái vật, lần sau còn dám dùng lửa, cho ngươi biết lễ độ.”
Nam nhân lấy máu, cười điên cuồng bỏ đi, y không nhìn thấy thiếu niên phía sau ngẩng đầu lên nhìn, sự lạnh lùng trong đôi mắt đó… giống như nước hồ tháng mười hai lạnh lẽo, có thể đóng băng người ta ba thước.
Thời Sênh theo những con đường nhỏ đó đi qua đó, nhìn thấy sự sinh ra, trưởng thành, bị chán ghét, bị vứt bỏ, bị giam cầm của cậu ta.
Cuối cùng…
Phá kén mà ra.
Hắn trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất của Tiên giới, ai cũng muốn gϊếŧ hắn nhưng không ai gϊếŧ được.
Thời Sênh ngừng bước về phía trước, trong con mắt bình tĩnh gợn lên những cơn sóng không giống bình thường.
“Phượng Từ…”
Cô thấp giọng lẩm bẩm, giây tiếp theo lại chế nhạo thành tiếng, đáy mắt ánh lên ngọn lửa đang nhảy nhót, khóe miệng hơi vểnh lên, vòng ra cánh cung nhạt nhạt, nhưng nụ cười đó lại không tới tầm mắt.
Đường nhỏ xung quanh bỗng biến mất, cô đứng trong biển lửa vô biên vô tận, lửa cháy rừng rực khiến cô cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Giống như lúc cô mới đi tới thế giới này, lúc mở mắt ra cũng là một biển lửa mênh mông.
Chỉ là lúc này cô không cảm giác được nỗi đau đó, có chăng chỉ là một loại thân thiết rất dễ chịu.
Ngọn lửa như cá gặp nước, không ngừng đi vào trong thân thể cô, sửa chữa kinh mạch bị tổn hại của cô, chỗ đan điền bị lửa từng tầng từng tầng một bao lấy, lờ mờ có ánh sáng màu vàng tuôn ra từ bên trong.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu.
Trong đan điền, kim quang đột nhiên tuôn trào, một luồng sức mạnh trong chớp mắt tràn trề như nước lũ chảy chảy cuộn trào trong cơ thể cô.
Một viên châu màu vàng mượt mà treo trong đan điền, xung quanh vây quanh bởi một vòng lửa, trông giống như kim đan treo lơ lửng trong biển lửa, hai bên không liên quan tới nhau, nhưng cũng không hề bài xích nhau.
Kim đan.
Đây chính là cảnh giới kim đan.
…
Thời Sênh mở trừng mắt, nhìn người đang ngồi xổm bên cạnh mình, đột nhiên nhếch méo cười cười, thanh âm trong nhẹ từ từ lưu loát, “Phượng Từ… sau này, ta sẽ ở bên cạnh huynh cho đến khi sinh mệnh huynh kết thúc.”
Cho tới khi sinh mệnh huynh kết thúc.
Đây là lời cam kết duy nhất cô ấy có thể cho hắn.
Phượng Từ ngây ra một lát, mắt chớp chớp mấy cái, sau đó trong lòng tuôn ra hết tầng này tới tầng khác rung động rộn ràng, đây là lần đầu tiên cô trả lời hắnthẳng thắn như vậy.
“Ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng, bất luận bao lâu.” Phượng Từ nghiêm túc nói.
Thời Sênh cong cong mi mắt, nghiêng nghiêng đầu, “Cái huynh cho ta ăn là gì?”
Cô không chỉ hồi phục tu vi mà còn đột phá kim đan rồi, hơn nữa…
Thời Sênh giơ giơ tay, một vùng lửa nhỏ phần phật xuất hiện.
Cô còn có thể dùng ngọn lửa của Phượng Từ.
“Ta cũng không biết đó là gì…” Phượng Từ mơ màng lắc đầu, “Nhưng nó rất có tác dụng, sau này dù nàng ở đâu, ta cũng có thể tìm được nàng, cũng không ai có thể sát thương nàng nữa.”
Thời Sênh sờ sờ vị trí trái tim, không biết vì sao, cô có cảm giác thứ mà Phượng Từ cho cô ăn đã… hòa tan vào trong trái tim mình.
“Tiểu Thù, sau này nàng không thể rời xa ta.” Phượng Từ đưa tay ôm Thời Sênh vào trong lòng.
Có thể là vì trong thân thể cô có một phần của hắn nên giờ hắn sẽ không xuất hiện tình hình mất khống chế như lần trước nữa, chỉ là có lúc vẫn không chịu được muốn giữ chặt cô, may mà hắn có thể khống chế đượcchút suy nghĩ đó.
Thời Sênh không vùng vẫy, để mặc hắn ôm, dù cô đã đột phá kim đan nhưng giờ vẫn không có chút sức lực nào, còn có cảm giác mệt mỏi vì tiêu hao quá độ.
Cũng không biết có phải vì thứ mà Phượng Từ cho cô ăn không nữa.