“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!!” Hách Bảo Bối ôm gối tránh qua một bên, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Hành động hôm nay của cậu không giống với cậu mọi khi, tớ nghi ngờ cậu có bệnh thì có gì sai chứ?”
Thời Sênh: “…”
Hình như không có gì sai.
Thời Sênh vứt gối trong tay, “Tớ bây giờ là người trải qua mưa gió, làm sao còn có thể giống như trước đây?”
Tô Tín người này….
Từ nhỏ chính là một người kiêu ngạo, lúc đi học, cũng là tài nữ nổi tiếng của trường.
Bởi vì chuyện vẽ truyện tranh, mâu thuẫn với gia đình, cô cũng luôn không chịu cúi đầu, giống như cô nhận lỗi trước chính là thừa nhận lời của ba mẹ vậy.
Trong xương cốt cô có một cỗ sức mạnh không chịu thua, muốn để ba mẹ nhìn xem, truyện tranh cũng không tồi tệ như vậy.
Đáng tiếc xảy ra chuyện như vậy, cô trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Thời gian dài như vậy, cô đến một người nói chuyện cũng không có.
Một người kiêu ngạo, bị đả kích, lại không có dẫn dắt đúng đắn, lúc nội tâm yếu đuối, so với người vốn yếu đuối càng sụp đổ nhanh hơn.
Tô Tín chính là một người như vậy.
Tô Tín có có chút bệnh thích sạch sẽ.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Hách Bảo Bối từ đầu chí cuối đều không động đến cô.
Không phải là không đủ quan tâm, chỉ là bởi vì nhớ tất cả thói quen của cô.
Hách Bảo Bối mắt trợn trắng, “Tớ nói này, chuyện lớn như vậy sao cậu lại không nói với tớ?”
Tiểu thanh mai nhà hắn lại bị người ức hϊếp như vậy, người khác có thể nhịn chứ Hách Bảo Bối không thể nhịn!!
“Có liên lạc với cậu, nhưng không liên lạc được.” Thời Sênh ngồi ở cạnh giường.
Nguyên chủ quả thật từng liên lạc với Hách Bảo Bối, nhưng Hách Bảo Bối thời gian đó giống như mất tích, bất kể là trên mạng hay là điện thoại đều không liên lạc được.
Sau đó xảy ra chuyện, khiến cho nguyên chủ không có tinh lực đi liên lạc với hắn, cũng không có thời gian lên mạng.
Biểu tình của Hách Bảo Bối khẽ thay đổi, lúc này mới nhớ tới khoảng thời gian đó điện thoại và ví tiền của mình đều bị trộm, lại còn ở một nơi vô cùng xa xôi…
“Được, chuyện này tớ sẽ tra giúp cậu, Ô Vân gì kia? Mẹ kiếp, dám ức hϊếp cậu, ông đây gϊếŧ chết hắn.” Hách Bảo Bối mặc dù lớn lên ở một gia đình có giáo dục, không hiểu sao hắn hoàn toàn không thừa kế được đức tính tốt của ba mẹ, lên trung học bắt đầu xiêu vẹo, đánh nhau hút thuốc uống rượu, tinh thông mọi thứ.
Nếu không phải sau đại học xuất ngoại đi lưu lạc, hắn tuyệt đối có thể lăn lộn thành nhất bá.
Vì chuyện này ba mẹ Hách gia giận đến không ngừng giậm chân, thường xuyên họp mặt với ba mẹ Tô gia, lên án mạnh mẽ hai đứa con không nên thân này.
“Tô Tiểu Tâm, xin lỗi!” Hách Bảo Bối mặt đầy chân thành xin lỗi.
“Cậu xin lỗi gì tớ chứ?” Thời Sênh kinh sợ.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tớ đều không ở bên cậu.” Hách Bảo Bối bắt đầu dỗ dành, “Lúc tớ biết tin tức này, gọi điện thoại cho cậu, nhưng cậu đều không nghe.
Tớ thật sự sợ cậu xảy ra chuyện, suýt nữa thì gọi điện thoại cho chú và dì, kết quả phát hiện cậu online.”
Hách Bảo Bối ở trên mạng chỉ biết cô bị người mắng đạo văn, hoàn toàn không biết ở đây còn có chuyện “Ma tướng”.
Lúc ở sân bay nhìn thấy cô, mặc dù cảm thấy cô có chút kỳ quái, nhưng cũng tốt hơn so với việc hắn quay về nhìn thấy một người sắp chết, cho dù có bị thần kinh, đó cũng là Tô Tiểu Tâm nhà hắn.
Thời Sênh nhìn hắn một cái, đáng tiếc, tiểu thanh mai nhà anh đã chết rồi.
Con người là sinh vật rất yếu ớt, không vượt qua nổi một bước ngoặt, thì chỉ có thể đi về phía huỷ diệt.
“Nhưng mà, hắn tại sao có thể đăng bản thảo lên trước cậu?” Hách Bảo Bối sờ cằm, trong nháy mắt tiến vào chế độ Sherlock Holmes, “Không phải là lắp đặt camera ở nhà cậu chứ? Không được, ngày mai tớ phải xem xem.”
Chuyện này chỗ nào cũng thấy kỳ lạ.
Thời Sênh: “….”
Cô mặc dù đã tra được Ô Vân ở nơi nào, cũng đoán được Ô Vân tại sao có thể đăng bản thảo lên trước cô, nhưng Hách Bảo Bối không phải Phượng Từ, cô nói, hắn có thể không tin, hơn nữa sẽ còn tưởng cô bị thần kinh.
Nhìn những lời hắn nói trước đó, đã nghi ngờ cô bị thần kinh ×N rồi!
Hách Bảo Bối sợ Thời Sênh một mình về không an toàn, dứt khoát thuê phòng khách sạn cho cô, để cô ở cách vách, ngày mai cùng nhau trở về.
…
Ngày hôm sau Hách Bảo Bối kêu Thời Sênh dẫn hắn về nhà xem xem.
Trong nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng, đống sách chất dưới đèn thủy tinh ở phòng khách, trên đèn thủy tinh còn treo một nửa sợi dây thừng.
Hách Bảo Bối: “…”
Thời Sênh trấn định rút dây thừng xuống ném qua một bên, mở mắt nói dối, “Đèn hỏng rồi, tìm người sửa, có thể là bọn họ để lại.”
Hách Bảo Bối lúc này mới thở phào.
“Không đúng, người sửa đèn tại sao phải dùng dây thừng?”
“Không biết, cậu đi mà hỏi anh ta.” Luận về cưỡng ép giả ngu cô thuộc cảnh giới cao nhất.
Hách Bảo Bối nhìn nhìn đèn thủy tinh, lại nhìn nhìn Thời Sênh, ném cái ý nghĩ kỳ quái trong đầu ra, nghiêm túc kiểm tra nhà một lần, đương nhiên là không tìm thấy gì cả.
“Máy tính của cậu đâu? Có phải bị hack rồi không?” Hách Bảo Bối lại hỏi.
“Phòng sách.”
Hách Bảo Bối chui vào phòng sách, một lúc lâu mới ra ngoài, “Không có gì khác thường.
Cậu tạm thời đừng dùng máy đó lên mạng nữa, tớ mua cho cậu một cái mới.”
Hách Bảo Bối nói mua liền mua, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài xách một cái máy tính trở lại, lại cầm máy tính mân mê một lúc, lúc này mới coi như xong.
“Đi, ra ngoài ăn đại tiệc!” Làm xong những thứ này, Hách Bảo Bối nhớ tới đại tiệc tối qua vẫn chưa tiến hành, lập tức bảo Thời Sênh ra ngoài, “Nhìn cậu gầy như thế, phải bồi bổ cho tốt, nếu không thì gả đi thế nào hả.”
“Cái này không khiến cậu quan tâm, cậu nên nghĩ tìm vợ thế nào đi.”
“Người đàn ông độc thân hoàng kim như tớ, muốn tìm vợ, còn không phải là đứng xếp thành hàng cho tớ chọn sao?” Hách Bảo Bối ưỡn ngực, “Ghen tị không!?”
Thời Sênh: “…” Đồ thần kinh!
Đi ra ngoài ăn đại tiệc, cái miệng của Hách Bảo Bối cũng không hề ngừng, từ Ô Vân nói đến tình hình gần đây của cô, lại từ tình hình gần đây của cô nói đến Ô Vân, cuối cùng quanh quẩn về chủ đề hắn muốn nói nhất.
“Cậu bây giờ định làm thế nào? Không vẽ nữa hả?”
“Tại sao không vẽ?”
Hách Bảo Bối nhìn cô một cái, ý tứ kia rất rõ ràng, xảy ra chuyện lớn như vậy, là ai cũng sẽ bị đả kích, thậm chí có khả năng vì thế mà gục ngã không dậy nổi.
“Vậy tớ yên tâm rồi, chỉ sợ cậu đi vào chỗ bế tắc.” Dân làm nghệ thuật, bình thường chỉ cần một chuyện xảy ra sẽ làm cho người ta không bò dậy nổi, Hách Bảo Bối ho khan một tiếng, “Cậu yên tâm, trên mạng tớ sẽ thuê thủy quân*…”
*Thuỷ quân: là người dùng mạng được trả tiền thuê nhằm comment khen hoặc chê một người nào đó ở các topic trên mạng xã hội.
“Không cần đâu.”
“Tại sao? Chẳng lẽ cậu muốn những người trên mạng đó mắng cậu?”
“Cũng không mất miếng thịt nào, cứ để cho bọn họ mắng đi.”
Đáy mắt Hách Bảo Bối thoáng qua tia cổ quái, “Tô Tiểu Tâm… cậu thật sự không bị bệnh chứ?”
Người này với Tô Tiểu Tâm hoàn toàn không giống nhau, dựa theo sự hiểu biết của hắn về Tô Tiểu Tâm, lúc này cô nếu không phải trốn tránh không gặp người, thì sẽ là ầm ĩ muốn đánh chết Ô Vân đó.
Nhưng từ sân bay đến bây giờ, hắn không nhìn thấy bất cứ xu thế nào của hai phương diện này từ trên người cô.
Từ đầu chí cuối đều duy trì dáng vẻ bình tĩnh.
Trên người thậm chí có thêm thứ gì hắn không nói rõ được.
“Tớ không bệnh!”
“Chắc chắn chứ? Tớ không thiếu tiền, nếu không đi bệnh viện khám xem?”
“Để lại mà tự khám cho cậu đi.”
Mẹ kiếp đồ thiểu năng!
Không hiểu nổi đầu óc của Hách Bảo Bối kia, tại sao phát hiện tính cách khác nhau, phản ứng đầu tiên lại là cô có bệnh?
Có bệnh cái con khỉ ấy!
Cô rất bình thường.
Danh Sách Chương: