Việc Thời Sênh bước vào không ảnh hưởng đến những người khác, cô chỉ đứng trong một góc với Tây Ẩn mà thôi.
Do cô đã bị Tây Ẩn che hơn nửa người, nên chẳng ai nhận ra cô rất giống với Lăng Hương đang tỏa sáng trong buổi tối nay.
Dáng vẻ yên tĩnh này của Thời Sênh, khiến Tây Ẩn cảm thấy khá lạ lùng.
Điều này rất khác lạ so với tính cách của cô.
Tây Ẩn khẽ nắm tay cô.
Hương tường vi nhẹ nhàng lan khắp căn phòng.
Ánh mắt Thời Sênh dừng lại ở chiếc bàn ăn vuông đặt ở góc phòng.
Trên bàn để khá nhiều chiếc li đẹp đẽ, trong li đầy những chất lỏng đỏ tươi.
Mùi hương tường vi kia phát ra từ những chiếc li ấy.
Tây Ẩn để ý biết cô đang nhìn về phía ấy, nhẹ nhàng kéo cô, ôm vào lòng rồi thấp giọng giải thích: “Đó là nước Tẫn La, có thể giúp em có cảm giác no, nhưng dễ bị nghiện.”
“Thứ lần trước anh cho em uống à?”
“Ừ.
Anh xin lỗi!” Tây Ẩn thẳng thắn thừa nhận.
Cũng may là hắn chỉ cho cô uống có một li thôi.
Thời Sênh không phản ứng gì, chỉ nhìn về phía ấy một lần rồi thu mắt về.
Huyết Tộc và Huyết Liệp từ sớm đã phân chia ranh giới rõ ràng, mỗi phe đứng một bên.
Đương nhiên là hai bên cũng có giao lưu với nhau, nhưng chỉ giới hạn ở việc chào hỏi nhau mà thôi.
Thời Sênh nhìn thấy Đỗ Tuyệt trong đám Huyết Liệp, vẻ mặt hắn có chút không vui, luôn nói gì đó với người ở bên cạnh.
Người bên cạnh hắn có vẻ không đồng ý, Đỗ Tuyệt càng nói càng kích động, đột nhiên ném li rượu đỏ trong tay xuống đất.
Tiếng thuỷ tinh rơi vỡ khiến cả căn phòng chợt tĩnh lặng, nhìn về phía họ.
“Các người không nói, thì để ta nói.
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến loài người chúng ta, mà còn ảnh hưởng đến Huyết Tộc bọn họ.” Giọng của Đỗ Tuyệt dõng dạc vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng này.
“Đỗ Tuyệt!” Người nãy giờ nói chuyện với Đỗ Tuyệt cũng quát.
“Không biết Đỗ tiên sinh đây định nói gì?” Khắc Nhĩ bước ra từ trong đám Huyết Tộc, đứng ở giữa phòng, ánh mắt nhìn Đỗ Tuyệt với vẻ nghiền ngẫm.
“Đỗ Tuyệt, đừng có nói bậy!” Ông lão kia định kéo Đỗ Tuyệt về, nhưng hắn đã vội dùng tay gạt ông ta ra.
Hắn đưa tay lên đẩy gọng kính, bước về trước vài bước, đứng trước mặt Khắc Nhĩ nói: “Không biết ngài Khắc Nhĩ có biết chuyện con gái nuôi của ngài đã vi phạm thoả hiệp, gϊếŧ người tuỳ tiện?”
Đôi mắt Khắc Nhĩ chợt quắc lên, nhìn về Lăng Hương đang đứng ở phía xa.
Lăng Hương lúc này cũng đang sững người vì tin này.
Ánh mắt tứ phía đổ dồn vào cô.
“Vi phạm điều ước thứ nhất là tội chết… Sao Di Nại điện lại gϊếŧ người chứ?”
“Di Nại Điện hạ sao có thể vi phạm thoả hiệp mà gϊếŧ người được? Nói không chừng, họ đang kiếm cớ gây chuyện đó!”
“Tôi cũng nghĩ thế, Huyết Liệp bọn họ và chúng ta là thiên địch, nhất định là vu oan hãm hại thôi!”
Khắc Nhĩ mặc kệ những lời bàn tán kia, lạnh lùng hỏi: “Không biết anh Đỗ có chứng cứ gì?”
Đỗ Tuyệt rút chiếc điện thoại trên người ra, mở đoạn phim cho Khắc Nhĩ xem.
Đoạn phim đầu chỉ quay nửa mặt, nhưng khuôn mặt đó khá đặc trưng, nên cho dù chỉ có nửa mặt, người ta nhìn vào cũng khó có thể nhận nhầm.
Đoạn phim quay lại cảnh một người đang cắn vào cổ, hút máu con người.
Đoạn phim thứ hai là cảnh tấn công trong trường học.
Người quay không quay được cảnh Thời Sênh và Lăng Hương xuất hiện cùng lúc, chỉ quay cảnh Lăng Hương hút máu và lộ ra khuôn mặt.
“Chứng cứ là đây!” Đỗ Tuyệt nói to, đôi mắt trong đoạn phim rõ ràng là đôi mắt yêu tinh, “Không biết ngài Khắc Nhĩ có gì để nói?”
Thụy Y đứng sau Khắc Nhĩ, sắc mặt thay đổi khó đoán.
Công chúa nhỏ của hắn chẳng bao giờ ăn uống thô lỗ như thế cả, nhất định là kẻ giả mạo kia làm.
Nhưng kẻ giả danh kia hiện tại đang đóng vai trò là công chúa nhỏ của hắn, nếu xử lí chuyện này không tốt, người chịu tai tiếng vẫn là Di Nại.
“Khắc Nhĩ, bảo nha đầu nhà ông đứng ra giải thích thử xem.” Thân Vương đứng bên lên tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn Huyết Liệp.
Dù họ có nội loạn, nhưng với tình hình thế này, đương nhiên là sẽ đứng về phía người nhà mình.
Khắc Nhĩ đưa mắt nhìn Lăng Hương.
Lăng Hương kéo lại váy áo, đi lại chỗ Khắc Nhĩ, đưa mắt nhìn Đỗ Tuyệt.
Ánh mắt Đỗ Tuyệt sắc lẹm, khiến cô ta sợ hãi rúm người lại, thấp giọng giải thích: “Cha nuôi, con không có, họ vu oan cho con.”
“Di Nại, cô phải lấy ra bằng chứng mới được!” Trong đám Thân Vương, một người có tướng người xấu xí đứng dậy nói.
Thực ra cũng không hẳn là xấu, chỉ là vết sẹo lớn trên mặt hắn khiến cả khuôn mặt chịu ảnh hưởng mà thôi.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hương, áp lực có vẻ ngày càng đè nặng lên vai cô ta.
“Phí Kỳ!” Khắc Nhĩ hắng giọng.
Người có tên Phí Kỳ này khẽ hừ một tiếng, “Khắc Nhĩ, ông lớn tiếng như thế, không lẽ đã làm chuyện gì xấu xa sao? Nếu con gái nuôi của ông không làm chuyện này, Huyết Tộc chúng ta đương nhiên không khoanh tay đứng nhìn cô ta bị sỉ nhục.
Nhưng nếu quả thực cô ta vi phạm hiệp ước, chúng ta không thể bao che, nếu không, hiệp ước từ cả trăm năm trước còn để làm gì?”
Ánh mắt Khắc Nhĩ nhìn Phí Kỳ bỗng nhiên thay đổi, những Thân Vương khác đều không có ai lên tiếng, mỗi người đều thầm toan tính riêng.
“Nếu Di Nại Điện hạ quả thực có thể đưa ra bằng chứng để chứng minh mình trong sạch, chuyện này coi như chúng tôi không đúng, chúng tôi sẽ tạ lỗi với Di Nại Điện hạ.” Thấy sự tình đã bị đẩy lên đến mức này, ông lão hồi nãy lên tiếng.
“Tôi thực sự không làm!” Lăng Hương phân bua, ánh mắt như van xin “Cha nuôi, xin cha hãy tin con!”
“Di Nại, chuyện này không chỉ nói là xong, cần phải có chứng cứ mới được.” Phí Kỳ cố tình thêm dầu vào lửa, có lẽ mọi người ở đây cũng đều hiểu rõ là chuyện gì.
Lão ta cố tình mượn tay Huyết Liệp để gây rối.
Trong các Thân Vương, Khắc Nhĩ và Phí Kỳ là hai người có quyền nhất, cũng đã nhiều năm ngầm đấu tranh với nhau.
Đây là một dịp tốt để hạ bệ Khắc Nhĩ, Phí Kỳ đương nhiên không bỏ qua.
“Phí Kỳ, ông có biết ông đang làm gì không?” Khắc Nhĩ lạnh lùng.
Lão lại đi… giúp người ngoài…
“Tôi cũng là vì muốn Huyết Tộc được an ổn, mọi người cũng không muốn vì một kẻ phá điều khoản mà ảnh hưởng đến sự an toàn của mọi người mà, đúng không?”
Phí Kỳ nói tiếp: “Chúng ta là Thân Vương, không thể nào vì người phạm sai lầm là người thân của mình mà bao che, đúng không?”
Phí Kỳ làm như thế là đang ép Khắc Nhĩ đưa ra quyết định, nếu Khắc Nhĩ đưa quyết định sai lầm, chắc chắn sẽ gây nên sự bức xúc cho Huyết Liệp.
“Cha nuôi, con thực sự không làm chuyện này.” Lăng Hương chỉ biết lặp lại rằng bản thân mình không làm chuyện sai lầm đó, chứ cũng chẳng nói gì về chứng cứ.
Thời Sênh theo dõi, đột nhiên mở miệng cười, đưa ra kết luận: “Cô ta đang gây chiến.”
Còn về mục đích…
Nghe Khắc Nhĩ nói cô ta đang tìm thứ gì đó, nhưng tìm không thấy.
Có thể là sẽ nhân cơ hội Huyết Tộc có loạn sẽ tìm lại.
Thời Sênh tay vuốt cằm, mắt theo dõi chú ý đám người bên đó từ lúc tranh luận, đến lúc hai bên đấu võ mồm, đến khi có người bị kích động đến mức muốn động thủ.
Lúc này, việc của Lăng Hương là tiếp tục kêu gào rằng bản thân không làm chuyện kia, nhưng cũng không trưng ra bằng chứng, mà cũng chẳng chất vấn nội dung đoạn phim.
Chỉ cần như thế thôi, những người thông minh cũng có thể đoán ra được đoạn kết mà.
Phí Kỳ cảm thấy có chút đắc thắng, hắn đang không ngừng khiêu khích Khắc Nhĩ, gần như liên thủ với Huyết Liệp để hạ bệ Khắc Nhĩ.
Với vở kịch lớn như thế này, chủ nhân của kẻ giả mạo kia chẳng cần lộ một chút diện mạo nào, cũng có thể hoàn thành vở kịch.
Thời Sênh cong môi cười lạnh lùng, không biết tự bao giờ đã cầm kiếm trong tay.
Nhìn đám người kia lâu như thế, cô cảm thấy mình nên ra tay một chút, để họ… được làm người lại một lần nữa!
Danh Sách Chương: