Nhan Ca không kịp đuổi theo Thời Sênh.
Những mũi tên đó đã biến mất, cô ta căn bản không có cách nào đuổi theo được.
Hơn nữa, sương đen ở sau lưng cũng đã nhào về phía này, giương nanh múa vuốt tựa như muốn nuốt chửng cô ta.
Nhan Ca sợ tới mức ngồi im, trơ mắt nhìn sương đen đánh về phía mình.
Cô ta hét lên chói tai rồi nhắm mắt lại.
Vốn tưởng rằng sẽ rất đau nhưng cuối cùng lại chẳng cảm thấy gì.
Cô ta nhắm chặt hai mắt, một hồi lâu ra mới hé ra nhìn, cẩn thận quan sát bên ngoài.
Đoàn sương đen đang bay ở cách cô ta một đoạn rất xa, không ngừng hướng về phía cô ta mà gào thét.
Dường như Nhan Ca có thể nhìn thấy gương mặt giấu trong màn sương đó, dữ tợn và khô khốc.
Sao lại thế này?
Chỗ ngực hơi nóng lên, cô ta run rẩy kéo ra một cái vòng cổ.
Không đúng…
Cái vòng cổ này là Thời Sênh đưa cho cô.
Chính vào buổi sáng ngày nhập học, cô ta gặp được Thời Sênh, sau đó được tặng cho chiếc vòng này.
Vừa rồi chính cái vòng này đã chặn một kích của đám sương đen kia cho cô ta sao?
…
Thời Sênh đi theo mũi tên chỉ dẫn nên nhanh chóng rời khỏi phạm vi trường học.
Cô đừng ở bên ngoài trường nhìn vào.
Cảnh tượng bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới vẻ âm trầm lúc bước vào.
Những người bên ngoài thậm chí còn không biết có rất nhiều người mất tích.
“Có vài phần bản lĩnh đây.” Thời Sênh xoa cằm, chợt như cảm nhận được cái gì liền quay đầu lại, thấy ở nơi xa có một hắc ảnh đang lập lờ.
Lúc cô nhìn về phía đó, hắc ảnh lập tức tiêu tán.
Là thứ này đi theo cô à?
Mẹ nó, luôn có bọn ngu muốn hại bản cô nương.
Thời Sênh lại quay về sân thể dục.
Cô tìm một vòng cũng không thấy anh chàng lúc trước đâu.
“Tiểu Đồng, tìm gì thế?” Cô bạn cùng phòng từ bên cạnh đi tới, ôm vai bá cổ cô.
“Vừa rồi cậu đi đâu thế? Tớ tìm nửa ngày cũng chẳng thấy cậu đâu.”
“WC.
Cậu có gặp một nam sinh có sắc mặt tái nhợt không?”
Cô bạn hồ nghi: “Cậu tìm người bệnh à? Người bệnh thì phải ở trong bệnh viện rồi, cậu không sao chứ?”
Cô bạn vừa nói liền vừa định vỗ gáy Thời Sênh.
Cô đẩy cô ta ra, “Không phải, nhìn anh ta rất khỏe mạnh, chỉ là sắc mặt hơi tái mà thôi.”
“…” Khỏe mạnh mà sắc mặt lại tái nhợt à? Cô bạn lộ ra biểu tình vẻ sợ hãi, “Tiểu Đồng… Cậu không gặp ma đấy chứ?”
Thời Sênh đen mặt, đám người gặp ma còn đang giãy giụa trong kia kìa.
“Đùa cậu thôi.
Mặc đồ thế nào, miêu tả rõ ràng chút, tớ sẽ hỏi giúp cậu xem có ai gặp anh ta không.
Yên tâm, nếu cậu thích thì dù có phải đào trời lật đất tớ cũng sẽ tìm ra cho cậu, ha ha ha ha.”
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, miêu tả đơn giản cách ăn mặc của anh giai kia.
Cô bạn nhanh chóng chạy đi hỏi mấy đàn anh.
Đám đàn anh kia cũng rất nhiệt tình, rất nhanh liền sàng lọc ra một nhân vật khả nghi.
“Năm ba, Sầm Triệt.
Đây, đây là ảnh chụp của anh ta, nhưng mà chỉ có sườn mặt… Sắc mặt đúng là rất trắng.
Tuy chỉ nhìn thấy một bên nhưng có thể thấy ra rất đẹp trai, ánh mắt cậu cũng được đấy.” Cô bạn giơ di động ra trước mặt Thời Sênh.
Ảnh chụp hơi mơ hồ, hẳn là chụp lén, nam sinh đang đi xuống cầu thang, ánh mắt rũ xuống, bộ dáng cực kỳ nghiêm túc.
Tuy chỉ có một bên mặt nhưng Thời Sênh vẫn có thể nhận ra đây là người mà cô gặp lúc tối.
“Nhưng mà các đàn anh nói, hôm nay Sầm Triệt không tới trường, có điều chỉ có người này phù hợp với miêu tả của cậu thôi, có phải anh ta không?”
“Cảm ơn nha!” Thời Sênh vỗ vỗ đầu cô bạn, lặng lẽ nhét một lá bùa vào sau mũ cô ta, “Tớ về trước, không có việc gì thì cậu cũng về sớm đấy, đừng mải chơi quá.”
Cô bạn kinh ngạc, “Giờ đã về rồi sao, còn chưa kết thúc mà?”
Thời Sênh cười khẽ, “Tớ đã tìm được người tớ cần rồi.”
“Mọe, thấy sắc quên bạn.” Cô bạn mắng một câu, “Cút ngay, cút ngay.”
Thời Sênh quay về trường trước.
Cô bạn vừa rồi tên là Quý Mạn.
Vì Kỷ với Quý có âm đọc giống nhau nên sau khi Thời Sênh vào ở trong ký túc, cô bạn này cực kỳ nhiệt tình, còn nói bọn họ có duyên phận.
Quý Mạn có rất nhiều bạn bè, ai cũng quen biết.
Hai bạn cùng phòng khác của các cô lại không thích loại người như Quý Mạn nên cũng không có quan hệ tốt gì cho cam.
Vì thế, Quý Mạn chỉ chơi thân với Thời Sênh.
Thời Sênh lại là người cô không nói chuyện với tôi thì tôi cũng không để ý tới cô, vì thế cũng không có quan hệ gần gũi gì với hai người còn lại.
Thời Sênh trở về thì phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái.
Cô gõ gõ một hồi mới có người không tình nguyện ra mở cửa, “Muộn như vậy còn trở về làm gì, sao không ở ngoài…”
Mở cửa liền nhìn thấy Thời Sênh nên lập tức nuốt câu sau vào bụng, xoay người quay trở về giường của mình.
“Kỷ Đồng à, cậu ít đi cùng Quý Mạn thôi, cẩn thận hỏng người đấy.” Một nữ sinh đang đắp mặt nạ trên một cái giường khác nói với giọng âm dương quái khí.
Thời Sênh không nói gì nên cô bạn kia cũng không nói nữa.
Bọn họ vốn không có nhiều xung đột với Thời Sênh.
Khi Quý Mạn và họ tranh cãi nhau, Thời Sênh luôn lạnh nhạt, chẳng nói giúp bên nào.
Nói thật, bọn họ còn cảm thấy hơi sợ Thời Sênh.
Quá mức lạnh nhạt, hoàn toàn không giống người bình thường.
Thời Sênh đóng cửa lại rồi hơi nhìn về phía người vừa mở cửa cho mình, cô ta tên là Dương Loan Loan.
cô ta đang nói mấy câu oán giận với ai đó qua điện thoại.
Trên đầu vai cô ta có một đứa bé con toàn thân màu xanh đen đang nằm bò ra, chỉ lớn chừng một bàn tay người lớn nhưng vẫn có đủ mắt mũi miệng, có thể coi là bản thu nhỏ của một đứa trẻ con.
Trước đây, cô chưa từng nhìn thấy đứa trẻ này.
Thời Sênh đóng cửa lại, sau khi rửa mặt liền lên giường nằm chơi game.
Dương Loan Loan vẫn đang gọi điện thoại.
Đứa trẻ kia nằm ghé trên đầu vai cô ta làm ra đủ loại biểu tình cổ quái, nhưng thấy Dương Loan Loan không có phản ứng gì nên nó tỏ ra khá thất vọng.
Có lẽ là cảm nhận được tầm mắt của Thời Sênh nên đứa trẻ ngẩng đầu nhìn về phía cô, nghiêng đầu quan sát một lúc.
Sau đó nó bò khỏi đầu vai Dương Loan Loan, chậm rãi bò tới mép giường của Thời Sênh, muốn bò lên.
“Dám đi lên tao gϊếŧ chết mày.”
“Cậu nói gì thế?” Dương Loan Loan đột nhiên ngẩng đầu.
Thời Sênh nghiêng điện thoại qua để Dương Loan Loan nhìn thấy màn hình.
Dương Loan Loan thấy cô đang chơi game nên lại gục đầu xuống nói chuyện với bên kia.
Đứa trẻ hoàn toàn không nghe lời Thời Sênh, cố gắng bò lên giường của cô.
Thời Sênh làm bộ muốn đánh nó, lại tiện tay phóng ra một chút linh lực, đứa trẻ sợ tới mức bò rụt về chỗ đầu vai Dương Loan Loan, hung hăng trợn mắt với Thời Sênh.
Lúc đứa trẻ bò trở về, Dương Loan Loan tự nhiên thấy lạnh, không khỏi xoa xoa cánh tay.
Thời Sênh cười lạnh rồi lại gục đầu xuống tiếp tục chơi game.
Buổi tối, Quý Mạn về rất muộn.
Dương Loan Loan và cô bạn còn lại không khỏi một lần nữa giáo dục cho Quý Mạn một bài, gà bay chó sủa tới tận nửa đêm mới an tĩnh lại.
Thời Sênh nhìn đứa trẻ bò tới bò lui trên giường Dương Loan Loan, không biết nó muốn làm gì.
Cuối cùng, nó bò về phía giường của Quý Mạn.
Thời Sênh ngồi dậy dán một lá bùa lên giường Quý Mạn.
Đứa trẻ hét lên một tiếng cao vút, dường như nó đang rất tức giận.
Thời Sênh giơ ngón giữa lên với nó.
[…] Ký chủ, có phải cô chơi hơi quá rồi không, bắt nạt trẻ con thì có gì hay chứ?
Thời Sênh chửi thầm trong lòng, “Chơi quá bằng buổi tối nay sao? Ta bị điên đó! Thứ kia mỗi lần bò xuống làm cho ta mất bao nhiêu thời gian.”
[…] Ký chủ, tạm biệt!
Đứa trẻ nhảy tới nhảy lui trên giường, tức muốn hộc máu, Dương Loan Loan cảm nhận được sự lạnh lẽo nên càng quấn chặt chăn hơn.
Thời Sênh nhìn đứa trẻ như thế thì tâm tình vô cùng vui sướng, quay trở lại giường.
Đứa trẻ cào tường, trừng mắt với cô bằng ánh mắt cực kỳ oán giận, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Thời Sênh trùm chăn lên đầu, tùy ý để nó làm ầm ĩ.
Danh Sách Chương: