“Cô… cô còn chưa ngủ?” Kinh Huyền đưa tờ giấy viết xong tới trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh đứng bên giường, khom người nhìn thẳng vào Kinh Huyền, “Ngủ cùng anh cơ!”
Kinh Huyền ngây ra nhìn cô.
Thời Sênh cười, “Đùa anh đó.”
Thời Sênh đắp chăn cho anh xong, quay người đi tới chiếc bàn bên cạnh.
Kinh Huyền đưa tay sờ sờ ngực, đập nhanh quá!
Đèn phòng bị cô tắt rồi, chỉ có chỗ chiếc bàn có ánh sáng, Kinh Huyền kéo chăn xuống, nhìn trộm cô.
Cả người cô đều bị ánh sáng dịu dàng bao trùm, giống như vật sáng, xua tan bóng tối và cô đơn xung quanh.
Cô ấy đều tốt như vậy với tất cả mọi người sao?
Kinh Huyền không biết mình đã ngủ từ khi nào, trong mơ anh lại trở về nơi lần đầu gặp cô.
…
Kinh Huyền hồi phục rất tốt, chỉ là vẫn không thể lên tiếng, bác sĩ nói dây thanh của hắn bị tổn thương, muốn hồi phục rất khó.
Kinh Huyền không để ý lắm điều này, hắn còn có thể viết.
“Anh đang nhìn gì?” Thời Sênh thấy Kinh Huyền nhìn chằm chằm vào gương cả nửa ngày, hiếu kỳ đi tới.
Kinh Huyền chỉ chỉ vào gương, thần sực có chút không vui, cầm điện thoại Thời Sênh cho, đánh chữ, “Vì sao tôi là bộ dạng này? “
“Anh vốn chính là như vậy.” Thời Sênh ngó ngó gương, không có gì không đúng.
Ngón tay Kinh Huyền rất nhanh trượt trên màn hình, “Như vậy trông tôi trẻ con quá.”
Hắn ở thế giới đó rõ ràng không phải như vậy.
Nhưng ở đây, lại giống như học sinh trung học.
“Nhỏ chút cũng tốt.” Thời Sênh nghiêm túc gật đầu.
Kinh Huyền nhìn trừng trừng cô ấy.
“Haiz… anh nhìn em đi, như vậy chúng ta mới xứng, không thì có người nói anh trâu già thích gặm cỏ non.” Thời Sênh vỗ vỗ mặt của mình.
Cơ thể này của cô trông cũng vô cùng trẻ con.
Kinh Huyền đột nhiên đỏ mặt, “…” Sao mà tùy tiện nói thế nào, cô cũng có thể nói một cách thiếu nghiêm túc như vậy.
Kinh Huyền quay đầu nhìn người trong gương, môi đỏ răng trắng, ánh mắt long lanh, thật sự quá trẻ!
Kinh Huyền che gương lại, hắn không muốn nhìn thấy mình như vậy.
Thời Sênh thấy hành động trẻ con của hắn mà khóc cười không được, cuối cùng vẫn là bỏ tất cả gương trong phòng.
“Ra ngoài mua quần áo.” Thời Sênh kéo Kinh Huyền đi ra ngoài, “Tiện ăn cơm.”
Kinh Huyền: “…” Tiện ăn cơm mới là trọng điểm phải không?
Khi dạo phố, Kinh Huyền bị nhét một đống quần áo, từ áo khoác, quần, tới áσ ɭóŧ bên trong, thậm chí qυầи ɭóŧ, cô ấy đều mua cho hắn.
“Cậu em, chị cậu đối xử với cậu thật tốt.” Người bán hàng giúp hắn lấy quần áo bịt miệng chế nhạo.
Kinh Huyền nhìn sang bên khác, cô đang không ngừng vứt quần áo vào trong tay người máy bên cạnh.
“Cô ấy không phải chị tôi.” Kinh Huyền đáp một tiếng, không đợi người bán hàng tiếp tục hỏi, đã đi vào phòng thay đồ.
Kinh Huyền thay một bộ đi ra.
“Woa!” Người bán hàng kêu lên ngạc nhiên, mặt mày toàn là ánh sáng mẫu tính, “Đáng yêu quá!”
Nói rồi cô ta muốn véo mặt Kinh Huyền.
Kinh Huyền khẽ nhíu mày, hắn không thích bị người ta đụng vào, nhưng hắn lại không ghét Thời Sênh đụng chạm.
Người bán hàng không chú ý tới sự không vui trên mặt Kinh Huyền, vẫn đang mê đắm.
Phía sau Kinh Huyền chính là phòng thay đồ, hắn chỉ có thể lùi vào bên trong.
Nhìn thấy người bán hàng sắp sờ tới hắn, Thời Sênh đột nhiên lùi về sau, cười mỉm, “Bà chị, anh ấy không thích chị chạm vào đâu.”
Người bán hàng chớp mắt, trên mặt còn hơi đỏ, khom người xin lỗi, “Ngại quá ngại quá, cậu ấy thật sự quá đáng yêu.
Tôi không nhịn được.”
“Ừm, thực sự rất đáng yêu.”
“Đúng thế, đúng thế! Nếu tôi có một cậu em trai đáng yêu như vậy, thì hạnh phúc biết bao! blablabla…”
Kinh Huyền vịn vào cửa phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào Thời Sênh kháng nghị, lại dám nói hắn đáng yêu.
Đàn ông không thể nói đáng yêu.
Thời Sênh bảo người bán hàng đi thanh toán.
Lúc này cô ta mới dừng lải nhải, Thời Sênh lên trước kéo Kinh Huyền ra khỏi phòng thay đồ, cắt mác trên quần áo cho hắn.
Kinh Huyền cúi đầu đánh chữ, “Có thể đừng nói tôi đáng yêu không? “
Thời Sênh cầm điện thoại nhét thẳng vào túi hắn, “Được, không nói đáng yêu.”
Kinh Huyền muốn sờ điện thoại, lại bị Thời Sênh kéo tay, cuối cùng chỉ có thể vứt bỏ.
Mua xong quần áo đi ra, hai người đi ăn cơm, ra khỏi nhà hàng, trời còn sớm.
“Tôi giúp cô xách.” Kinh Huyền giơ điện thoại tới trước mặt Thời Sênh, dừng hai giây, sao đó nhận túi trong tay cô.
Thời Sênh cũng không từ chối, chia một nửa cho hắn, những thứ này đều là quần áo, hoàn toàn không nặng.
“Còn có gì muốn mua không? “ Thời Sênh hỏi.
Kinh Huyền nghĩ một lát, lắc đầu.
Những thứ hắn cần, cô đều giúp hắn mua rồi.
“Vậy thì về nhà.” Thời Sênh đưa một tay ra, kéo tay hắn.
Kinh Huyền nhìn Thời Sênh một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt thoáng ngậm cười của Thời Sênh, đỏ mặt rời mắt, để mặc cô ấy dắt mình đi.
Chỗ dừng xe cách đây một đoạn, họ chỉ có thể đi bộ tới.
Vừa đi tới gần bãi đỗ xe, mấy bóng đen hung hang chạy tới trước mặt họ, có một người suýt chút đụng phải Kinh Huyền.
Thời Sênh nhanh tay nhanh mắt kéo hắn vào trong lòng.
Đợi cô xác định Kinh Huyền không sao, mấy người đó đã chạy mất rồi.
Có ma đuổi theo! Má!
“Không sao.” Kinh Huyền giơ điện thoại lên cho cô ấy xem.
Thời Sênh nhếch môi, đưa hắn tới chỗ xe.
Vứt đồ vào cốp, Thời Sênh kéo cần số, bảo Kinh Huyền lên.
Khi Kinh Huyền vừa bước một chân lên xe, Thời Sênh đột nhiên kéo hắn ra.
Kinh Huyền mất thăng bằng, ngã nhào lên người Thời Sênh.
Thời Sênh kéo hắn về phía sau, đóng cửa ‘rầm’ một tiếng.
Sau đó kéo cửa xe phía sau, bình tĩnh nói: “Ra đây.”
Bên trong hồi lâu không có động tĩnh, Thời Sênh kiên nhẫn đợi.
Mấy phút sau, mới có một thiếu nữ gầy yếu từ bên trong đi xuống, trên người mặc quần áo bệnh nhân mà Thời Sênh vô cùng quen thuộc, trong tay cầm một chiếc gậy sắt nhọn hoắt, bên trên vẫn dính máu.
“Xin lỗi, tôi chỉ là muốn núp.” Cô gái có lẽ bị dọa sợ rồi, cả người đều đang run, “Có người muốn bắt tôi… xin lỗi.”
Thời Sênh nheo mắt nhìn cô gái này.
Nhạc Cẩn…
Mẹ kiếp, khi cô đi rõ ràng đã khóa cửa xe, sao cô ta có thể lên được?
Sắc mặt Nhạc Cẩn tái nhợt, quần áo trên người ít nhiều dính máu, chân trần, đầu ngón chân hơi bẩn thỉu chụm chặt lại với nhau.
Gậy sắt trong tay giống như bùa hộ thân của cô ấy, nắm chặt trong tay, ngón tay vì dùng lực, nổi gân xanh, cả người đều như con chim sợ cung tên.
Nam chính đại nhân đã làm gì cô ta vậy?
Biến nữ chính đại nhân thành bộ dạng này?
Cũng đủ rồi!
“Tôi…” Nhạc Cẩn hơi lắc người, đột nhiên ngã xuống dưới đất.
Thời Sênh: “…”
Chú cảnh sát, ở đây có người muốn ăn vạ.
Thời Sênh nhìn chằm chằm Nhạc Cẩn ngã ra đất, có lẽ là đầu đập vào đất, một tiếng rất to, gậy sắt lăn sang bên cạnh, âm thanh rõ ràng truyền đi rất xa.
Kinh Huyền kéo kéo tay áo Thời Sênh.
“Lên xe.” Thời Sênh vỗ vỗ tay hắn, bảo hắn lên xe.
Kinh Huyền nhìn Nhạc Cẩn mấy cái, diện mạo hiện tại của Nhạc Cẩn không giống trong trò chơi, Kinh Huyền không nhận ra, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Trong tiềm thức của Kinh Huyền không muốn phản bác lời của Thời Sênh, cho nên hắn ngoan ngoãn lên xe.
Danh Sách Chương: