Theo như lời Thời Sênh nói thì dự án robot của Triệu tổng kia giai đoạn đầu sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng tới gian đoạn cuối thì sẽ xuất hiện rất nhiều trục trặc, không chỉ không nghe lệnh mà còn xuất hiện tình huống không thể khống chế.
Vì dự án robot này giai đoạn đầu tạo được thanh thế rất lớn nên còn được hợp tác với nhà nước, lượng tiêu thụ cực kỳ khủng bố, nhà xưởng còn tăng ca chế tạo thêm hàng hoạt hàng mới.
Nhưng sau khi xảy ra sự cố thì sao, còn có ai dám dùng nữa không? Một đám robot nằm im trong kho hàng không ai hỏi thăm tới.
Lúc Triệu tổng không biết làm thế nào thì Thời Sênh lại đưa ra chủ ý cho Tần Ca.
“Anh đi thu mua đám robot này với giá thấp đi.
Em thấy ngoại hình robot không có vấn đề gì, nguyên liệu sản xuất đều là loại tốt nhất.”
Tần Ca nhíu mày: “Nhưng chúng ta mua về cũng vô dụng… Giờ chúng ta còn chưa nghiên cứu xong sản phẩm của mình, không có chương trình thì không có cách nào sử dụng…”
“Sửa lại chúng là được rồi, anh cứ đi mua đi.”
Tần Ca làm theo lời vợ, cho dù cô có muốn phá sản thì hắn cũng phải giúp cô phá sản.
Cho nên Tần Ca mặc kệ nhân viên công ty phản đối thế nào, mua hết đám robot phế thải đó về.
Thời Sênh chiếm dụng phòng thí nghiệm của công ty, mang theo vài nhân viên tăng ca lập lại một chương trình mới.
Thời Sênh là thần thoại với các nhân viên phòng thí nghiệm.
Ý tưởng của cô vượt qua khoa học kỹ thuật hiện tại rất nhiều, nhưng cô lại có thể vận dụng tốt những ý tưởng đó để làm ra những thứ thực tế.
Tổng tài phu nhân nhà họ thực ra là người ngoài hành tinh đúng không?
“Tổng tài phu nhân, chúng tôi muốn sử dụng cái video này để tuyên truyền, cô xem có được không?” Người của bộ phận marketing đưa ra một video.
Video chính là đoạn Thời Sênh cầm kiếm Thánh Nữ đánh đám vệ sĩ của Tần Hân hồi học đại học.
Hiện tại cái thứ này vẫn còn được lưu hành cơ à?
“Sao người trong này lại giống tổng tài phu nhân vậy?” Một người đưa ra nghi vấn.
Có sự nhắc nhở của hắn, những người khác cũng bừng tỉnh, bảo sao bọn họ cứ cảm thấy lại quen mắt như vậy.
Bọn họ luôn tò mò không biết tổng tài và phu nhân quen nhau thế nào, giờ thấy clip này, bên dưới còn có không ít bình luận, tuy rằng đã nhiều năm rồi nhưng tin tức vẫn còn nguyên.
“Hóa ra tổng tài phu nhân là sinh viên đại học A.”
“Tôi nhớ hình như trước đây Tần tổng cũng là giáo sư ở đại học A…”
Phía dưới càng lúc càng thảo luận hăng say, chủ đề đã sang tận bên kia Thái Bình Dương.
Cuối cùng, bộ phận marketing quyết định dùng video Thời Sênh đánh đám vệ sĩ kia để làm truyền thông.
Còn có một bài viết kể chuyện nhỏ khi xưa để xen lẫn trong bài truyền thông.
Tuy rằng chuyện xưa cũng thật là…
Nhưng cái thứ được xưng là kiếm Thánh Nữ thật sự xứng với đám robot ngốc ngốc và đáng yêu này, vậy nên hiệu quả tuyên truyền cực kỳ tốt.
Tề Thiên Đại Thừa: Kinh điển tái hiện? Tuy rằng không biết cái ý tưởng này ở đâu ra nhưng cứ xem là thấy buồn cười.
Ngày Nào Cũng Ăn Dưa Chua: Ánh sáng kiếm Thánh Nữ chiếu khắp đại địa, chiến hỏa kéo dài liên miên.
Thời gian không ngăn nổi bước chân chinh phục thế giới của Thánh Nữ.
Thuần phục đi, đám phàm nhân môi cá nhám!
Bách Lạp Đồ Tử: Tuyên truyền này tôi cho 101 điểm.
Thánh Nữ đã vươn tới tầm cao mới, cố tình làm cho người ta không thể nào ghét nổi.
Trung Cổ: Kiếm Thánh Nữ ra, ai dám tranh phong.
P/s: Cảm giác hiệu ứng lần này không được tốt bằng lần trước… Là tôi bị ảo giác sao?
Triệu Đại Đại: Nghe nói tại nơi post video gốc thì kiếm Thánh Nữ là tự thân mang hiệu ứng đấy.
Bản tuyên truyền này đã bị chế tác qua rồi.
Bởi vì hiệu ứng của kiếm Thánh nữ không được tốt như nguyên bản nên mọi người của bộ phận marketing đều buồn muốn chết.
Hiệu ứng hậu kỳ chỉ có thể làm tới thế này, vì thế có người muốn tìm nhân vật chính trong video.
Tổng tài phu nhân nhà bọn họ đó!
Rối rắm cái gì, cứ trực tiếp tới mà hỏi.
Nhưng tổng tài phu nhân lại tỏ vẻ đã không còn.
Thiết kiếm không còn phát sáng nữa.
Hiện tại nó chỉ có ánh sáng màu xanh lục, hơn nữa mỗi năm đổi một màu.
Thời Sênh nghi ngờ nó muốn biến đủ bảy sắc cầu vồng, xem loại nào nhìn đẹp hơn thì sẽ dùng.
Lần thăng cấp này…
Quả thực muốn lên trời!
Cuối cùng bài tuyên truyền vẫn giữ nguyên, dù sao cũng đã bị chỉnh thành như thế, chút lỗi nho nhỏ đó cũng không tính là gì.
Robot lần giá rất thấp, lại được dùng thử theo một cách hoàn toàn khác, thời gian dùng thử kéo dài hẳn một tháng ròng, một tháng cũng không xảy ra vấn đề gì.
Vậy nên những ảnh hưởng tiêu cực từ lô sản xuất đầu tiên cũng dần dần bị tiêu trừ.
Chờ robot chính thức đi vào tiêu thụ, hiệu quả cực kỳ tốt.
Chờ đến khi công ty của Tần Ca đẩy tuyên truyền, có không ít nhà đầu tư và cơ quan nhà nước muốn đẩy mạnh hợp tác với ý đồ muốn chia cành ô liu.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Thời Sênh đều cùng Tần Ca ở trên công ty, nhiều lúc cũng nghỉ ngơi tại công ty luôn.
Khi xong việc, Thời Sênh chỉ có một cảm giác duy nhất là mệt, kiếm tiền kiểu này sao mà mệt thế.
Cô phải về nhà nghỉ ngơi.
Thời Sênh để Tần Ca ở lại công ty một mình, để lái xe đưa cô về nhà trước.
Vừa mới tới tiểu khu đã nghe thấy có người gọi tên cô.
“Sơ Sơ…”
Thời Sênh quay đầu nhìn, thấy ông Kiều đã già hơn lần trước gặp rất nhiều.
“Ba?”
…
Ông Kiều đánh giá căn hộ, không lớn lắm, ba phòng ngủ, một phòng khách, gọn gàng sạch sẽ, phòng bếp cũng sáng bóng, dường như được sử dụng thường xuyên.
Thời Sênh đưa nước cho ông Kiều, “Ba, sao ba tới mà không gọi điện thoại cho con? Nếu hôm nay con không về nhà thì ba định chờ tới bao giờ chứ?”
“Sơ Sơ.” Ông Kiều dường như không biết phải mở miệng thế nào.
Thời Sênh nhìn ông Kiều vài lần với ánh mắt cổ quái.
Gần đây đã xảy ra chuyện gì?
Ông Kiều sắp xếp lại ngôn ngữ, một hồi lâu sau mới nói ra được mọi chuyện một cách rõ ràng.
Lần trước ông mượn Thời Sênh một khoản tiền, nhưng bà Kiều lại mang tiền đó đưa hết cho Kiều Thiển Thiển.
Ý của bà Kiều là đều là người một nhà, cho ai mà chẳng giống nhau, giờ Kiều Thiển Thiển ở nước ngoài, một mình sống vất vả tới thế nào? Thời Sênh đã bám được vào cây đại thụ lớn như Tần Ca, cô không cần chút tiền ấy.
Vì thế ông Kiều liền cãi cọ một trận ầm ỹ với bà Kiều.
Cãi nhau thì sẽ lôi hết chuyện cũ ra, sau đó bắt đầu tính toán các loại tật xấu của đối phương, hai người nhất thời xúc động liền ký giấy ly hôn.
Ông Kiều bị đuổi ra khỏi nhà, bà Kiều chỉ cho ông một cái thẻ.
Trong thẻ chỉ có khoảng 20 vạn, còn lại công ty, nhà ở, xe cộ, bà Kiều giữ hết.
Thời Sênh nghe xong thì sững sờ cả người.
Điều kiện ly hôn như thế mà cũng đồng ý?
Ông Kiều cười khổ, “Kết hôn nhiều năm như thế, ba là đàn ông, không thể để bà ấy không có nơi dựa dẫm nửa đời còn lại.”
Gần đây ông vì cãi nhau mà cực kỳ mệt mỏi.
“Bà ấy quản được công ty không?” Thời Sênh không nói gì.
Công ty này giao cho bà ấy không phải là để bà ấy phá luôn sao?
Bà Kiều cũng thật trâu bò, trong cốt truyện cũng không trâu bò như thế, chẳng lẽ hỏng luôn cùng nữ chính rồi sao?
Sợ thật!
Sắc mặt ông Kiều thay đổi, nhưng giờ đã giao hết lại cho bà ấy, ông cũng không còn cách nào khác.
Thời Sênh thở dài, “Ba, ba cứ tạm ở lại đây đã.”
“Thôi, ba tới thăm con thôi.
Ba không tìm được ai để tâm sự nên trong lòng rất khó chịu…”
Có đôi khi chỉ là muốn có một người để tâm sự.
Ông Kiều nói xong liền muốn rời đi, “Ba giờ còn khỏe, năm đó có thể gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thì giờ vẫn có thể.”
“Ba.” Thời Sênh ngăn ông lại, “Nhà con nhiều phòng.
Ba cứ tạm ở lại đi.
Chờ ngày mai con tìm giúp ba xem có căn nhà nào thích hợp không.”
Ông Kiều vừa nghe không phải ở đây lâu dài thì đành thỏa hiệp, “Vậy cũng được.”
Ông không muốn quấy rầy con gái và con rể tương lai.
Danh Sách Chương: