Câu nói này của người đó đã đánh thức mọi người.
Lúc đó, bọn họ cảm thấy cô sẽ ra tay, nguyên nhân cũng chính bởi vì vụ án này, bởi vì xác định kẻ tình nghi là cô, nên khi nhìn thấy cô đang trói một người khác, chuẩn bị ra tay sát hại, bọn họ sao có thể không ngờ vực được chứ?
Cho nên sự việc này bọn họ không chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Vẫn là do lỗi của cái cô mắc bệnh thần kinh kia!
Đang yên đang lành lại đi trói người, như thế có vui không?
Trói ra vấn đề rồi chứ gì!
Cục trưởng Trương hằm hằm trừng mắt nhìn bọn họ một cái, cả đám người lập tức cúi gằm mặt xuống.
Ở đây, việc nào ra việc nấy, cho dù người tình nghi là một kẻ thần kinh, thế nhưng bọn họ vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nổ súng với cô vậy thì tuyệt đối không được.
…
Lúc Thời Sênh nghe thấy bản thân còn là nghi phạm của một vụ án gϊếŧ người, cô rất sững sờ.
“Anh vừa nói gì cơ?” Cảm giác như bản thân vừa nghe nhầm.
Viên cảnh sát hắng giọng nói, “Ba giờ sáng hôm nay, có một người đến báo án.
Sơn Thủy Thế Kỷ xảy ra một trận hỏa hoạn, nhân viên phòng cháy chữa cháy phát hiện một xác chết trong đám cháy, người chết được xác định là nữ minh tinh Lương Tình.
Trong quá trình cảnh sát thu thập bằng chứng, phát hiện có dấu vân tay của cô ở hiện tường.
Cho nên, cô Liễu, cô có thể nói cho tôi biết một giờ sáng đến ba giờ sáng ngày hôm qua cô đang ở đâu không?”
“Nửa đêm nửa hôm, tất nhiên là ngủ rồi!” Thời Sênh dữ dằn trừng mắt nhìn, “Thế này thì trâu bò quá, bà đây lại có thể cách không để lại dấu vân tay.”
Bản cô nương đến nhà của Lương Tình ở đâu còn không biết, lại còn có thể để lại vân tay sao?
Không đúng, điểm quan trọng là …..
Lương Tình chết rồi!!?
Là một nữ chính thứ nhất, Lương Tình lại có thể chết sao?
Viên cảnh sát: “…” Cái cô Liễu Sênh Ca có bệnh đúng không?
“Khụ khụ… Vậy cô Liễu có chứng chứ không?”
Thời Sênh cổ quái nhìn viên cảnh sát một cái, nổi giận đùng đùng, “Anh ngủ có sắp xếp một người canh chừng anh ngủ không?”
Viên cảnh sát yếu ớt nói: “Tôi có người yêu.”
Không cần sắp xếp người!
“Có người yêu thì giỏi lắm à! Ông đây không có!”
“Cô Liễu, cô đừng kích động.” Viên cảnh sát cho rằng mình đã làm kích động đến Thời Sênh, vội vã động viên.
Vị luật sư xem toàn bộ vở kịch: “…” Không hiểu ông đến đây để làm cái gì?
Cô gái này nhìn có vẻ hùng hùng hổ hổ, cảm giác có gì đó không đáng tin, nhưng những điều nên nói, những điều không nên nói, cô đều nắm rất rõ.
Cho nên ông đến đây rốt cuộc là để làm cái gì?
Viên cảnh sát bị Thời Sênh hỏi quay vòng vòng, vội vàng ra ngoài đổi một người khác vào.
Kết quả người vừa được đổi vào còn chưa hỏi được mấy câu đã bị Thời Sênh làm cho tức giận phải bỏ ra ngoài.
Anh nghiêm túc, cô lại càng nghiêm túc hơn anh, cái gì mà thành thật sẽ được khoan hồng, người ta căn bản là đến để ý còn không thèm để ý.
Cuối cùng chỉ đành để cục trưởng Trương đính thân ra mặt.
Cục trưởng Trưởng kéo ghế ra rồi ngồi xuống, lật lật mấy trang giấy viên cảnh sát lúc trước viết, ông mới ngẩng đầu dậy, tự giới thiệu bản thân trước.
Thời Sênh liếc nhìn ông ta mấy cái, không hé răng nói nửa lời.
Cục trưởng Trương cũng không để ý, có kiểu người nào mà ông chưa từng gặp? Cô gái trẻ này, chẳng lẽ ông không đối phó được à?
“Cô Liễu, cô nói là khoảng thời gian từ một giờ đến ba giờ sáng cô đang ngủ đúng không?”
Câu hỏi đã hỏi rồi lại còn phải hỏi lại, thần kinh! Lẽ nào hỏi lại một lần nữa ông đây sẽ phản cung sao?
“Không có, tôi đang ngắm sao.”
[…] Lại còn nói là không phản cung nữa à?
“Cô Liễu, đây là cục cảnh sát, xin hãy điều chỉnh nghiêm túc thái độ của cô.” Cục trưởng Trương sầm mặt xuống, từ lúc nãy đến giờ, cô đã sửa lời cung mấy lần rồi?
“Ồ, vậy ông giải quyết việc kia trước sau đó chúng ta cùng nói chuyện về vụ việc gϊếŧ người.” Thời Sênh bình tĩnh nói.
Cái đám thiểu năng đó suýt chút nữa đã bắn chết bản cô nương!!!
Lại còn dám lấy vụ án mạng ra đánh lừa bản cô nương, coi bản cô nương đây là một đứa ngu à?
Cục trưởng Trương: “…” Cô gái này có chút bình tĩnh thái quá.
Ông lấy tay che miệng, ho một tiếng, “Việc này đúng là phía cảnh sát chúng tôi sai, sẽ cho cô Liễumột câu trả lời thích đáng.”
Thời Sênh xua xua tay, “Đừng nói những lời thừa thãi, bảo bọn họ bồi thường những thứ hư hỏng trong nhà tôi, và bồi thường cả tinh thần nữa, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa án.”
Cục trưởng Trương: “…” Em gái à, em thật biết nói chuyện đấy.
Biết nói chuyện cái mông ấy!
Vừa rồi phía biệt thự đó gửi chuyển thông tin về, chính là những đồ vật trong nhà cô, tiền lương một năm của đám người bọn họ cũng mua không nổi một thứ.
“Đây…”
“Sao nào, chú cảnh sát lại còn muốn quỵt nợ à? Những đồ vật đó là do tôi làm hỏng chắc?”
Cục trưởng Trương như ngồi trên đống lửa, vô cùng muốn ra ngoài.
Cái cô thần kinh này rốt cuộc là được bệnh viện tâm thần nào thả ra vậy, mau bắt về đi!
Thông qua sự nỗ lực phán đoán của cục trưởng Trương, cuối cùng quyết định bắt đám cảnh sát kia đồng loạt xin lỗi, còn về việc bồi thường, cơ quan phía bọn họ sẽ chi một phần, cảnh sát chi một phần, thực sự là không có, chỉ đành bỏ qua.
Thời Sênh tiếp nhận xong màn xin lỗi, rộng lượng khua khua tay, “Người dễ nói chuyện như tôi, các anh có đốt đèn đi tìm cũng không tìm được.”
Cả đám cảnh sát: “…” Đúng là đốt đèn cũng không tìm được cái loại thần kinh như thế này.Bọn họ không đưa tiền, cô liền muốn gọi điện thoại cho truyền thông, không sợ cô ra tay chỉ sợ cô không ra tay mà giở trò mờ ám.
Thời Sênh đâu phải bị thiểu năng, ra tay ở cục cảnh sát há chẳng phải là vạch áo cho cái đám thiểu năng đó xem lưng à?
Cả đám cảnh sát khóc ngất trong nhà vệ sinh, tiền của bọn họ! Vốn dĩ lương của cảnh sát đã không nhiều, khó khăn lắm mới dành dụm được một chút, bây giờ đều mất trắng rồi, lại còn có khả năng bị giáng chức.
Cả tập thể muốn chết!
“Bây giờ cô Liễu có thể nói lúc vụ án mạng xảy ra, cô đang làm gì không? Có ai làm nhân chứng không?” Cục trưởng Trương cố gắng giữ bản thân ôn hòa nhã nhặn.
Nếu cô gái này là tội phạm gϊếŧ người, ông tuyệt đối sẽ không nương tay!
“Ngủ.” Thời Sênh ba lăng nhăng trả lời, “Lúc tôi ngủ không có thói quen để người khác quan sát.”
“Cũng chính là cô Liễu không có chứng cứ chứng minh bản thân đang ngủ trong khoảng thời gian xảy ra án mạng.”
“Vậy các người ngoại trừ tìm thấy dấu vân tay của tôi ở hiện trường ra, có chứng cứ nào chứng minh tôi đã từng đến cái nơi gì mà …..
Thế Kỷ không?”
Cục trưởng Trương đang định trả lời thì bài nhạc Quốc ca đột nhiên vang lên, âm thanh phát ra từ trên người cục trưởng Trương.
Ông nhìn Thời Sênh một cái, sờ lấy điện thoại ra, đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đến khi cục trưởng Trương quay lại, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn cả lúc nãy.
“Cô Liễu, camera giám sát trước cửa chính Sơn Thủy Thế Kỷ đã quay được cô từng ra vào, camera giám sát của Bách Niên Cư cũng quay được cô lúc mười hai giờ đêm rời khỏi.
Cô Liễu, cô còn gì để nói nữa không?”
“Ồ, vậy thì làm sao?”
Cái bộ dạng thong dong của Thời Sênh khiến cục trưởng Trương bực bội, hận một nỗi không đi lên tát hai phát.
Vậy thì làm sao?
Vậy thì chính là nói rõ cô là hung thủ!
Cục trưởng Trương thề là ông từ trước đến giờ chưa bao giờ lại muốn đánh một cô gái như lúc này.
Thời Sênh chống cằm, “Tôi sẽ nói cho ông hai suy nghĩ, thứ nhất, hoặc là người đó ăn mặc trang điểm giống tôi, theo như tôi đươc biết, độ nét của camera giám sát quay vào ban đêm không hề cao, cho dù là khu biệt thự cao cấp như Bách Niên Cư cũng không thể nào nét một trăm phần trăm.
Thứ hai, có người làm thủ thuật với camera giám sát.
Nếu là suy nghĩ đầu tiên, rất dễ để phân biệt.
Còn nếu như là suy nghĩ thứ hai… vậy thì phiền phức rồi, hung thủ rất lợi hại.”
Cục trưởng Trương: “…” Làm cảnh sát lâu năm như vậy, chưa bao giờ gặp phải trường hợp tội phạm tình nghi như thế này.
Trong khi chứng cứ đang chỉ nhằm vào cô thì cô không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại còn bình tĩnh giúp ông phân tích?
Được thôi, tuy rằng trong lúc phân tích, cô đã để bản thân ra ngoài, thế nhưng đây cũng không phải là việc mà một người bình thường có thể làm.
Cục trưởng Trương cảm thấy mình nên mời một chuyên gia tâm lý đến đây.
Cái cô tội phạm tình nghi này không những hung hăng ngang ngược mà còn rất lợi hại.
Danh Sách Chương: