Rõ ràng chuyện ác ma tập kích học sinh đã xảy ra cả tháng nay rồi, vậy mà Hội Học sinh lại giấu giếm không thông báo, dù học sinh hay phụ huynh nghe thấy tin này thì đều rất tức giận.
Bọn họ lại sống cùng ác ma trong trường tới tận một tháng.
Hội Học sinh bị yêu cầu phải đứng ra giải thích rõ ràng.
Đương nhiên, cũng có đám fan não tàn của Hội trưởng kia đứng ra chống lại đám học sinh đó.
Fan não tàn: “Hội trưởng vì không muốn xảy ra khủng hoảng nên mới giấu đi, như thế có gì sai?”
Đám học sinh kháng nghị: “Không muốn xảy ra khủng hoảng nên đặt nhiều người chúng tôi vào vòng nguy hiểm như thế sao? Có chuyện xảy ra ai chịu trách nhiệm?”
Fan não tàn: “Nếu bọn mày sợ thì sau này rời khỏi trường rồi sẽ chiến đấu với ác ma kiểu gì?”
Đám sinh kháng nghị: “Đây không phải vấn đề sợ, là vấn đề của Hội Học sinh, bọn mày đừng có tham gia vớ vẩn.”
Blablabla…
Hai bên ồn ào túi bụi.
Tuyết Đại nghe tới đần cả người, lại đi tìm Thời Sênh tâm sự.
“Rõ ràng là phát hiện người chết, trước đó còn đổ cho cô là hung thủ, sao trong nháy mắt tất cả đã quay ngược lại công kích Hội Học sinh rồi?”
Chẳng lẽ có những chuyện xảy ra mà cô ta không biết sao?
Cái này tuyệt đối không liên quan gì tới IQ, phỏng chừng đại đa số người cũng chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Chắc có lẽ Hội Học sinh dễ bị bắt nạt.” Thời Sênh nghiêm túc nói lung tung.
Tuyết Đại: “…” Vớ vẩn, Hội Học sinh có nhà trường chống lưng, sao có thể dễ bị bắt nạt được? Người dễ bắt nạt phải là người thân cô thế cô như cô nàng Vị Tức này này.
Ồ…
Hình như cũng không dễ bắt nạt lắm đâu.
Tuyết Đại nhìn Mục Vũ rồi lại nuốt nước bọt, chẳng lẽ phế vật trong truyền thuyết của Mục gia cũng không phải phế vật sao?
“Vị Tức…” Tuyết Đại nhích tới gần Thời Sênh, “Cô nói trường học này có ác ma thật không?”
Thời Sênh nhướng mày.
“Cô có ý tưởng gì à?”
Tuyết Đại nhìn xung quanh, lại hạ giọng nói: “So tài trường học sắp bắt đầu rồi, xảy ra chuyện như thế, nếu chết vài người thì hoàn toàn có thể đẩy tội lên đầu ác ma.
Đến lúc đó lại đẩy một người ra chịu trách nhiệm là xong rồi.”
“Rất có lý.” Thời Sênh gật đầu, nóng lòng muốn thử, “Không bằng tôi cũng đi gϊếŧ vài tên.”
Tuyết Đại: “…” Tôi không có ý này đâu mà bà trẻ ơi!
Tại sao cô ấy lại cứ chú ý vào điểm này chứ?
Tuyết Đại hít sâu một hơi, “Vị Tức, cô cảm thấy là do con người bày ra hay có ác ma thật?”
“Quan trọng gì?” Thời Sênh hất mái tóc, cười đầy vẻ đường hoàng, “Dù là con người làm ra hay ác ma thật thì chỉ cần lửa không đốt tới chỗ tôi, với tôi nó chẳng có gì quan trọng hết.”
“…” Khóe môi Tuyết Đại giật giật hai cái, “Đối với cô mà nói thì cái gì mới là quan trọng?”
Thời Sênh liếc xéo người ngồi bên cạnh, lời ít ý nhiều đáp: “Hắn.”
“Vậy cô không sợ có người đánh chủ ý lên người cậu ta à?” Hiện giờ trong trường rất nhộn nhạo, người của Hội Học sinh bị vây công, một ít kẻ có âm mưu cũng tranh thủ ra tay trong thời gian này, đến lúc đó muốn tra cũng chẳng tra được cái gì?
“Không sợ, không ai có thể động được vào hắn.”
Tuyết Đại nhìn Thời Sênh, trong lòng cảm thấy những lời này quả thật rất cuồng vọng, tự đại, nhưng không hiểu sao cô ta lại rất tin tưởng.
Sự cuồng vọng tự đại toát ra từ người cô không giống những kẻ thùng rỗng kêu to khác, cô ấy có thực lực thật sự.
Mục Vũ ngồi bên cạnh nửa ngày rồi cũng không lật sách, những chữ in trên sách xiêu xiêu vẹo vẹo, mơ hồ không nhìn rõ.
Ánh mắt hắn không có tiêu điểm, theo tiếng nói chuyện của người bên cạnh mà nhịp tim cũng tăng dần.
Cô ấy là ai?
Vấn đề này đã quanh quẩn trong lòng hắn từ rất lâu rồi.
Trước kia, vấn đề này thường xuyên nhảy ra trong đầu hắn, nhắc nhở hắn rằng người bên cạnh hắn không phải Vị Tức, mục đích của cô ấy không rõ ràng, cần phải đề phòng.
Nhưng mà cũng không biết từ bao giờ, chuyện này chẳng còn quan trọng nữa.
Từ khi nào chứ?
Đúng rồi…
Từ sau khi hôn cô ấy, vấn đề này không xuất hiện lại nữa.
Hắn vẫn luôn không cẩn thận sa vào hồi ức về nụ hôn kia.
Thậm chí đôi khi hắn cố ý muốn quên đi, giờ nhớ lại, trên mặt không khỏi nóng bừng, hơi thở của cô ấy làm hắn thấy rất thoải mái… lại còn có mấy phần quen thuộc.
“Sao thế? Ốm rồi sao?” Trên trán đột nhiên có một bàn tay áp lên.
Mục Vũ kinh hãi, quyển sách trong tay rơi bịch xuống đất.
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu liền nhìn vào một đôi con ngươi bình tĩnh.
Đôi con ngươi in rõ ảnh ngược của hắn.
“Sao mặt anh lại đỏ như thế?”
Tầm mắt Mục Vũ liếc sang bên cạnh, không rõ Tuyết Đại đi từ bao giờ.
Hắn vội đứng dậy, tránh khỏi ánh mắt Thời Sênh: “Không sao.”
“Vừa rồi anh nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Mục Vũ khom lưng nhặt sách lên, nhét vội vào trong cặp rồi xách cặp chạy mất.
Thời Sênh đuổi theo hắn, “Anh chột dạ như thế có phải vì vừa nghĩ tới chuyện gì kỳ quái không?”
“Không.” Vẻ mặt Mục Vũ đã khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn luôn có thể điều chỉnh cảm xúc một cách nhanh chóng.
“Đừng đi theo tôi.” Mục Vũ đột nhiên xoay người lại, “Để tôi một mình đi.”
Thời Sênh nhún vai, đưa tay ra hiệu mời đi.
Mục Vũ mấp máy môi rồi quay người vội vàng rời đi.
…
Chuyện càng lúc càng ồn ào với tốc độ chóng mặt.
Buổi chiều hôm đó đã có phụ huynh tới trường học, yêu cầu nhà trường phải cho một lời giải thích hợp lý, nếu không họ sẽ không để yên chuyện này.
Hiện tại, đi tới đâu cũng có thể nghe thấy chuyện này.
Thời Sênh lúc ẩn lúc hiện ở trường học một cách nhàm chán.
Những người kia nhìn thấy cô thì sáng suốt tránh đi, không xông lên tìm chết.
Có thể một mình đấu lại Hội Học sinh, còn là ác bá cõng hiềm nghi gϊếŧ người trên mình, ai dám chọc chứ?
“Rõ ràng là mày đâm vào tao trước, mày còn già mồm cãi láo ư? Tuyết Phỉ, người vô lý này thật sự là em gái của cậu à?”
“Đừng nói thế, Tiểu Đại không phải loại người này.” Âm thanh nũng nịu vang lên giải thích giúp Tuyết Đại.
“Tiểu Đại, em mau xin lỗi đi, vừa rồi đúng là em chạy tới đụng phải Na Na.”
Thời Sênh đảo mắt, cuối cùng dừng lại ở chỗ một đám học sinh đang đứng trước cửa hàng ngoài cổng trường.
Dưới chân Tuyết Đại rơi đầy đồ ăn, mà đối diện cô ta là hai nữ sinh.
Trong đó có một người được Mục Dạ anh hùng cứu mỹ nhân lần trước.
Người còn lại thì cô chưa từng gặp, nhưng nghe lời nói thì có thể đoán đây là người chị gái kia của nữ chính.
Hai nữ sinh này đều rất xinh đẹp, mặc đồng phục nhưng một người mềm mại đáng yêu, một người thành thục quyến rũ.
Cả hai đứng ngoài cửa hàng nhìn như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp, không ít nam sinh đều dừng chân ngoái lại nhìn.
“Bỏ đi Na Na, mình thay con bé xin lỗi cậu, tính tình con bé luôn cứng đầu như thế.” Tuyết Phỉ kéo Na Na lại.
“Việc này thì liên quan gì tới cậu chứ? Cậu xin lỗi thay cô ta, cô ta sẽ biết ơn cậu chắc?” Na Na tức giận nói với Tuyết Phỉ.
Sau đó, cô ta lại hét lên với Tuyết Đại: “Tuyết Đại, xin lỗi.”
Tuyết Đại đứng yên không nhúc nhích.
Biểu tình của Na Na trầm xuống, giơ tay tát bốp lên mặt Tuyết Đại.
Đầu Tuyết Đại hơi nghiêng đi, rõ ràng cái tát không nhẹ chút nào.
“Tuyết Đại, tao nói cho mày biết, mày còn dám tìm Tuyết Phỉ gây chuyện thì tao sẽ không chỉ tát nhẹ nhàng thế này đâu.” Na Na hừ lạnh, kiêu căng ngạo mạn nói với Tuyết Đại.
Trên mặt Tuyết Đại nóng rát và rất đau, có lẽ vì bị Thời Sênh ảnh hưởng nên cô ta giơ tay lên đánh lại, “Ai bắt nạt nó? Vừa rồi là bọn mày đụng phải tao, liên quan quái gì tới tao chứ?”
Danh Sách Chương: