“Trẫm thấy vui.” Ngươi quản nổi ông chắc!!!
“Thích một người không phải là khiến cho người ấy khổ sở.” Nữ tử lẫm liệt, “Nếu ngươi thực sự thích chàng thì phải tôn trọng sự lựa chọn của chàng.”
Thời Sênh đi từ ngoài cửa vào trong, ánh mắt quét qua Trầm Bắc, giọng nói không có bất cứ dao động nào, “Trẫm tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Nhưng sự lựa chọn của hắn là để ngươi đi, ngươi có bị điếc không?”
Sắc mặt nữ tử hơi thay đổi, nhưng vẫn phản bác: “Chàng bị ngươi ép buộc, chứ không hề là tự nguyện.”
“Ai ép buộc hắn?” Thời Sênh vuốt cằm, ngữ khí huênh hoang, “Ai dám ép buộc hắn?”
“Nguyệt Như Lưu, ngươi đi đi.” Trầm Bắc bây giờ chỉ muốn nàng ta mau rời đi.
Hắn cứ có cảm giác nếu nàng ta còn ở lại sẽ xảy ra chuyện.
Nữ hoàng đó và Nữ hoàng trong mắt người ngoài hoàn toàn khác nhau, tính khí của nàng ta vô cùng khó đoán.
“Nguyệt Như Lưu?” Chẹp, với cái tên này, có đến tám mươi phần trăm là nữ chính rồi.
Nguyệt Như Lưu đại khái là cảm thấy hận rèn sắt không thành thép, đáy mắt lại có chút phức tạp, tâm trạng đè nén rất khổ cực, “Thất hoàng tử!”
Trầm Bắc quay đi, dáng vẻ đã quyết tâm.
Hắn cũng không biết tại sao.
Hắn nên rời đi cùng nàng ta, nhưng hắn lại không muốn rời đi.
Đúng, chuyện của hắn còn chưa làm xong, sao có thể rời đi được chứ?
Trầm Bắc đang cố tìm cho mình một cái cớ ở trong lòng, cố gắng ổn định lại trái tim đang không chịu an phận của mình.
“Dám hô to gọi nhỏ với người của trẫm.
Ai cho ngươi lá gan này vậy?” Sắc mặt Thời Sênh bỗng nhiên lạnh đi, không khí trong đại điện dường như đã theo đó xuống dưới âm độ.
Nguyệt Như Lưu kinh ngạc nhìn về phía Thời Sênh.
Tiện Dương mà nàng ta biết không biết mấy võ công, nhưng sao nàng ta lại có thứ sát khí nồng nặc như vậy chứ?
Nguyệt Như Lưu còn chưa nghĩ xong, phía trước đột nhiên có hàn quang lóe sáng, mang theo kiếm khí với sát khí dày đặc quát ngang qua.
Nguyệt Như Lưu kinh hãi, nhanh chóng phản kích.
Trên người nàng ta không có vũ khí, tay không chống lại thiết kiếm, gần như không có phần thắng, nhưng lần nào nàng ta cũng tránh được, có thể nói là kỳ tích… không đúng, có thể nói là vầng hào quang nữ chính phát huy đến cực điểm.
Quả nhiên đây mới là nữ chính.
Chẹp!
Gϊếŧ chết nàng ta!
[…] Ký chủ vừa gặp nữ chính đã giống như ăn phải lựu đạn.
Người ta kiếp trước đào mộ tổ tiên nhà cô à!!!
Võ công của Nguyệt Như Lưu không được coi là tốt, nhưng tốc độ rất nhanh.
Nàng ta có thể là đã phát hiện ra mình không đánh lại được Thời Sênh, nên chạy trốn về hướng cửa sổ đại điện, nhảy từ cửa sổ vọt ra ngoài.
Nguyệt Như Lưu quay đầu nhìn Trầm Bắc một cái, ý tứ đó vô cùng rõ ràng, nàng ta sẽ còn quay lại.
Thời Sênh dùng thiết kiếm vẫy một cái theo bóng lưng Nguyệt Như Lưu, kiếm khí giống như cơn lốc quét đến, cuộn về phía xa.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên, kiếm khí càn quét, tiếng gió gào thét, át đi tiếng kêu thảm thiết đó.
Đến khi kiếm khí biến mất, bên kia đã không còn nhìn thấy bóng ma nào nữa.
“Mẹ kiếp.”
Thời Sênh đứng giữa căn phòng tức giận mắng chửi một tiếng, rất lâu sau mới quay đầu nhìn Trầm Bắc, ngữ điệu cổ quái, “Ngươi và cô ta có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì cả.”
“Thật sao?”
Trầm Bắc đón lấy ánh mắt của Thời Sênh, trong lòng chợt giật mình, vô thức nói, “Mẫu phi của ta từng cứu nàng ta một lần.
Nàng ta chịu sự ủy thác của mẫu phi ta tới đây.”
Nói xong Trầm Bắc cũng ngẩn người.
Tại sao hắn phải giải thích với cô?
Thời Sênh thu kiếm lại, “Chuyện Thục quốc là thế nào?”
Ánh mắt Trầm Bắc hơi lạnh, đại khái là không muốn nói ra chuyện đó lắm, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.
Thời Sênh cũng không hỏi tiếp, nhìn căn phòng hỗn độn, “Chỗ này không ở được nữa, ở tạm chỗ ta đi.”
“Ở đây còn có nhiều phòng.” Ở chỗ của cô sẽ xảy ra chuyện gì, Trầm Bắc dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra được.
Thời Sênh có thâm ý khác liếc nhìn Trầm Bắc, sau đó rời khỏi căn phòng.
Rất nhanh hắn đã nghe thấy âm thanh ầm ầm truyền tới.
Trầm Bắc nhanh chóng đi ra cửa.
Ngoài căn phòng này, bốn phía xung quanh chỉ còn lại bụi mù và phế tích.
Nữ tử áo đỏ kéo lê thanh kiếm từ trong phế tích đi ra, giống như một vị tướng quân chiến thắng trở về, đuôi lông mày cô khẽ nâng lên, dùng thứ ngữ khí vô cùng đắc ý nói: “Bây giờ thì không còn nữa rồi.”
Trầm Bắc: “…”
Cho dù Trầm Bắc có không đồng ý thế nào, cuối cùng cũng phải vào ở trong tẩm cung của Thời Sênh.
Nhìn thấy bài trí trong tẩm cung của Thời Sênh, Trầm Bắc nghĩ đến lúc ngày đầu tiên hắn tỉnh lại.
Ngày hôm đó ở trên phố là do hắn cố ý, mục đích là tiếp cận cô, không ngờ lại dễ dàng như vậy, cô đã dễ dàng đưa hắn về đây.
Từ ngôn ngữ cơ thể cho đến tâm lý hắn đều cố gắng biểu hiện là một thiếu niên vô cùng sợ hãi rất không bằng lòng tiến cung.
Hắn căn bản chưa hề nghĩ rằng ngay từ đầu cô đã nghi ngờ mình…
Nhưng phía sau cô đang toan tính điều gì?
Trầm Bắc ngồi bên giường rồng, ánh mắt vô thần nhìn vào hư không, đêm nay…
“Phượng quân, Bệ hạ lệnh cho nô tỳ báo với người, đêm nay người ngủ trước, Bệ hạ sẽ về rất muộn.” Giọng cung nữ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Trầm Bắc.
“Nàng không quay về sao?”
Cung nữ cung kính đáp lại một tiếng vâng, đáy mắt lại nổi lên chút đồng cảm, vừa nãy phượng điện vô duyên vô cớ bị hủy mất, bây giờ Bệ hạ đêm tân hôn lại không trở về…
Trong lòng Trầm Bắc nặng nề thở phào.
Cô không về là tốt nhất.
Nếu cô trở về, hắn thực sự không biết mình nên làm thế nào.
Nên ra tay gϊếŧ cô, rồi sau khi bị cô phát hiện sẽ bị nhốt vào địa lao, hay là lấy lòng cô như cô nói, rồi mượn cơ hội gϊếŧ cô.
…
Đám sứ thần kia đã được Linh Di sắp xếp xong xuôi.
Thời Sênh bị Linh Di và đám đại thần đảng bảo hoàng chặn ở ngự thư phòng thảo luận chuyện của quốc sư.
Bây giờ đã có bao nhiêu người biết chuyện quốc sư bị cướp đi.
Nếu có kẻ nào có ý đồ khác, thì chỉ có Phượng Loan Quốc gặp xui xẻo.
“Sao các ngươi không gọi Đới Tự đến đây?” Thời Sênh cà lơ phất phơ ngồi phía trên, “Đi gọi bà ta đến đây, để bà ta nghĩ cách.”
“Bệ hạ?” Đảng bảo hoàng kinh hãi, “Đới Tự vốn đã có tâm bất lương, người còn dám gọi bà ta đến sao?” Bệ hạ đang sợ tốc độ vong quốc của Phượng Loan Quốc còn chưa đủ nhanh hay sao?
“Thân là thừa tướng mà không làm việc, bổng lộc trẫm phát là vô ích sao? Trẫm không nuôi một lũ phế vật, đi gọi bà ta đến đây!” Thời Sênh dứt khoát.
Những người khác nhìn nhau, chỉ có Linh Di biết Bệ hạ đang tức giận, muốn lấy thừa tướng Đới Tự ra trút giận.
Đừng hỏi tại sao Bệ hạ lại tức giận.
Từ khi Bệ hạ từ chỗ Phượng quân đi ra, sắc mặt dù không có gì bất thường, nhưng bầu không khí bị đè nén xung quanh vô cùng đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm.
Nếu như vậy không phải là tức giận, thì cái tên Linh Di của cô ta viết ngược lại luôn.
Không biết trong phượng điện vô duyên vô cớ biến thành một đống đổ nát đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Linh Di cho người đi mời Đới Tự.
Lúc này bách quan đều còn đang vỗ về đám sứ thần kia, Đới Tự thân làm thừa tướng, đương nhiên cũng vẫn đi chưa xa, nhanh chóng bị mời đến.
Đới Tự đã lâu không vào ngự thư phòng, thấy dáng vẻ của ngự thư phòng, trong lòng bà ta lộp bộp một cái, sinh ra vài phần dự cảm bất an.
Ổn định lại tâm tình, đè nén chút bất an đó, cúi đầu đi vào ngự thư phòng.
“Tham kiến Bệ hạ.”
Người bên trên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bà ta.
Đới Tự chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Sau khi Nữ hoàng trở về từ Hoàng lăng, bà ta có chút sợ hãi ánh mắt đó.
Cứ có cảm giác ánh mắt đó có thể nhìn xuyên thấu mọi ý đồ trong lòng bà ta, khiến tất cả bí mật đều không còn là bí mật nữa.
Rất lâu sau người bên trên mới chậm rãi lên tiếng, “Đới thừa tướng.”
“Có thần.” Đới Tự lại khom lưng hơn, trong lòng không ngừng suy đoán hôm nay Nữ hoàng lại muốn chơi trò gì, bà ta phải ứng phó như thế nào.
Vị này vốn lắm chiêu trò, tuy không có nguy hại gì lớn, nhưng có thể khiến người ta bận tíu tít, không cẩn thận sẽ bị thiệt hại.
“Ngươi định thời gian tạo phản đi.”
Linh Di: “…”
Đới Tự: “…”
Đảng bảo hoàng: “…”
Danh Sách Chương: