Mục lục
[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thư phòng, Thời Sênh đứng ở giữa phòng, ông Bắc ngồi ở sau bàn làm việc, giải quyết việc chung nói.

“Bây giờ con cũng lớn rồi, ba mẹ không quản được con nữa rồi, thế nhưng thân là con cái của Bắc gia, Bắc gia cho con cuộc sống đãi ngộ, sự giáo dục tốt đẹp, bây giờ con phải vì Bắc gia mà dốc một phần lực thôi…”

Thời Sênh yên lặng nghe ông Bắc thao thao bất tuyệt.

“… Cao gia có ý liên hôn với nhà chúng ta, con là con gái của Bắc gia, sau khi tốt nghiệp cao trung xong sẽ đính hôn với cậu ba nhà Cao gia.” Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính.

Cậu ba nhà Cao gia chính là Cao An Lãng.

“Cao An Lãng là người như thế nào ba còn không rõ hay sao? Đây là đang đẩy con vào hố lửa à?”

Cao An Lãng chưa chết, đúng là mạng lớn mà!

Tai hoạ lưu lại ngàn năm, cổ nhân đúng là không gạt cô.


Thời Sênh bình tĩnh hỏi ngược lại nằm ngoài dự đoán của ông Bắc, ông cho rằng cô sẽ đại náo, ai mà biết được cô chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại như thế.

“Bắc gia bây giờ đang ở giây phút sống chết, con thân là con gái đương nhiên là phải chia sẻ một phần trách nhiệm với ba mẹ. Bắc Chỉ à, đứa trẻ Cao An Lãng này tuy rằng có chơi bời một chút, thế nhưng rốt cuộc vẫn là thanh niên, sau này sẽ tốt thôi.”

Chơi bời?

Cái đó là chơi bời sao?

Đó là đang chơi trên mạng sống đó!

“Nếu như con cự tuyệt thì sao?”

“Bắc Chỉ, con có quyền gì mà cự tuyệt?” Ông Bắc tức giận, “Bắc gia cho con ăn mặc, cho con cuộc sống mà người khác không có được, con có quyền gì mà cự tuyệt?”

“Dựa vào… tôi không phải là con gái của ông.” Thời Sênh cười như không cười nhìn ông Bắc.


Sắc mặt ông Bắc thay đổi, “Con… Con nói linh tinh cái gì thế? Bắc Chỉ, ba thấy con bây giờ càng lúc càng không giống đang nói chuyện nữa rồi, lời này mà con cũng nói ra được hay sao?”

“Tôi nói linh tinh? Vậy các người vì sao một chút cũng không thèm quan tâm đến đứa con gái này, các người cho tôi cuộc sống đãi ngộ, thế nhưng trừ những thứ đó ra các người còn cho tôi được cái gì nữa?”

Ông Bắc há há miệng ra, dường như muốn nói cái gì, thế nhưng lại cảm thấy có nói cái gì cũng lộ ra vẻ cứng nhắc.

Những năm nay, bọn họ đích thực là chỉ cho cô vật chất.

Nhưng đây không phải là con của bọn họ, bọn họ cho cô vật chất lẽ nào còn không đủ hay sao?

“Không còn gì để nói nữa đúng không?”

“Cứ coi như con không phải là con ruột của ba mẹ, ba mẹ cũng đã nuôi con bao nhiêu năm như thế, lẽ nào con không nên báo ơn sao?” Ông Bắc vò đã mẻ lại còn sứt nói.


“Báo ơn?” Thời Sênh chớp chớp mắt, thong thả chậm rãi nói: “Mười bảy năm, mỗi năm các người cho tôi một vạn tiền tiêu vặt, cũng chính là 204 vạn, những thứ khác tôi cũng không tính rõ lắm, tổng cộng là 300 vạn, cộng thêm phí dưỡng dục tôi, tính tổng là một nghìn vạn, đã đủ chưa?”

Ông Bắc cau mày nhìn Thời Sênh, không hiểu cô nói thế là ý gì.

Thời Sênh lấy chi phiếu từ trong túi ra, soàn soạt viết lên trên, sau đó thô bạo đập xuống trước mặt ông Bắc.

“Đây là một nghìn vạn, từ nay về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

“Con lấy đâu ra nhiều tiền thế này?” Phản ứng đầu tiên của ông Bắc chính là Thời Sênh không thể nào mà có được nhiều tiền như thế.

Những thứ cô tính lúc trước đầu không sai mà còn nhiều hơn, những thứ đó cộng lại cũng chưa đến một nghìn vạn…
“Đây không phải là những thứ mà Bắc tiên sinh nên quan tâm.” Thời Sênh thu tay lại, khoan thai mở miệng, “Năm đó mấy người nhận nuôi tôi là bởi vì con trai của mấy người, bây giờ con trai mấy người đã sống rất tốt rồi, tôi cũng coi như là công thành thân thoái. Bắc tiên sinh không muốn mọi người bị mất mặt, loạn đến mức khó coi thì đưa sổ hộ khẩu cho tôi đi.”

Đáy lòng ông Bắc cuộn lên đầy sóng to gió lớn, rốt cuộc tại sao cô lại biết được những chuyện này chứ?

Đến mục đích nhận nuôi mà cô cũng biết.

Ông Trạch lần đầu tiên dùng ánh mắt quan sát để quan sát đứa con gái nuôi mà mình chưa từng quan tâm đến bao giờ này.

Cô đứng ở đó, không có khí thế lớn mạnh gì thế nhưng trên người lại mang theo tranh phong sắc bén đối lập, khiến cho người khác không cách nào mà xem thường được, độ cong nhếch lên của khoé miệng mỉa mai vô cùng.
Thế nhưng đôi mắt kia lại trong veo như ánh trăng, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn khiến cho người khác phải kinh sợ.

Ông Bắc hít sâu một hơi, “Có nói thế nào thì con cũng là thiên kim của Bắc gia ta, sao có thể nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt quan hệ được.”

“Vậy Bắc tiên sinh muốn như thế nào?”

“Liên hôn với Cao gia, sau đó con và Bắc gia không còn quan hệ gì nữa.”

Thời Sênh: “…”

Người đàn ông này bị bệnh rồi đúng không?

Thời Sênh liền dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh nhìn ông Bắc, “Bắc tiên sinh, ông cho là tất cả mọi người trên thế giới này đều là lợn, chỉ có mình ông là người thông minh tuyệt đỉnh đúng không? Tại sao tôi phải đi nhảy xuống cái nơi biết rõ là hố lửa này?”

“Con muốn rời khỏi Bắc gia thì chỉ có một cách đó thôi.” Ông Bắc cũng cương ngạnh, dù sao thì cô cũng biết hết rồi, cũng không sợ mất mặt nữa.
Có thể vì Bắc gia mà đổi lấy một cái lợi ích cuối cùng này, cũng coi như là bọn họ không phí công nuôi cô nhiều năm như thế.

Thời Sênh cười chế nhạo một tiếng, lấy lại tờ chi phiếu trên mặt bàn, “Nếu đã nói chuyện không được, vậy tôi sẽ tự dùng cách của mình là được rồi.”

“Bắc Chỉ, con đừng có mà quá tự đại, cứ cho là bám được vào Phó gia, người ta sẽ vì con mà đắc tội Cao gia hay sao? Rời khỏi Bắc gia rồi thì con chẳng là gì cả.”

Bản cô nương và Phó gia hìn như là nửa xu tiền cũng không có liên quan, đừng có mà vấy bẩn bản cô nương.

“Tôi chính là tự đại, không phục thì ông đập chết tôi đi!” Thời Sênh giơ giơ tờ chi phiếu trong tay, “Bắc tiên sinh, lần sau lúc gặp lại, hy vọng là ông vẫn… anh minh thần võ như thế này.”

Ông Bắc bị dáng vẻ hung hăng càn quấy của Thời Sênh làm cho tức điên lên, nắm lấy đồ trên bàn đập xuống, “Sói mắt trắng, lúc đó nếu không phải là có chúng tao thì mày đã sớm chết rồi.”
“Đúng thế, nếu không phải là có tôi thì con trai của các người cũng sớm chết rồi.” Thời Sênh nhẹ nhàng đáp trả lại một câu.

Ông Bắc lập tức yên lặng.

Lúc đó Bắc Trạch bị bệnh nặng như thế, cách nào cũng đều thử qua mà không có hiệu quả gì, thế nhưng chỉ sau mấy ngày ôm cô về đây thì bắt đầu chuyển biến tốt, đến thuốc cũng không cần phải dùng nữa.



Thời Sênh thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự của Bắc gia, đồ của nguyên chủ cô đều không động đến, chỉ đem theo mấy bộ quần áo và đồ đạc của mình, tất cả mọi thứ đều không nhiều.

Đứng bên ngoài biệt thự của Bắc gia, Thời Sênh quay đầu lại nhìn một cái.

Cô vốn không muốn đối phó với Bắc gia suy cho cùng là do cô lười.

Thế nhưng ngàn vạn lần ông Bắc vẫn muốn cô liên hôn với Cao An Lãng như cũ…
Rời khỏi khu biệt thự, Thời Sênh đi đến một tiểu khu gần trường học, nhà ở đây là trước kia cô mua, cô từ đầu đã tính đến việc rời khỏi Bắc gia, chỉ là không tìm được cơ hội tốt mà thôi.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều đã lắp đặt xong hết, chỉ cần xách đồ vào là ở được.

Ngày thứ hai, Thời Sênh đi mua bánh Tô Dung cho Phó Khâm rồi mới chậm rãi bắt xe đi đến trường, vì chuyện ở núi Thiếu Dương lúc trước nên trường học dừng dạy một tuần, hôm nay mới bắt đầu học lại.

“Tiểu Chỉ, Tiểu Chỉ, ở đây.” Lâm Nhân đứng ngoài cổng trường, vẫy tay với Thời Sênh.

Thời Sênh đi qua đó, chọt chọt cằm Lâm Nhân, cười xấu xa nói: “Mỹ nhân hôm nay lại xinh đẹp rồi, nhìn tới mức tớ phơi phới xuân tình hết lên.”

Động tác của cô như mây bay nước chảy, điệu bộ xinh đẹp, mang theo khí chất hoàn toàn tự nhiên, nhìn vô cùng vui tai vui mắt.
Sắc mặt Lâm Nhân đỏ lên, đầy vẻ không tự nhiên, “Tiểu Chỉ, cậu có thể đừng trêu ghẹo tớ được không?”

Mỗi lần Thời Sênh trêu chọc cô cô đều cảm thấy Thời Sênh vô cùng khí phác, khí phách đến mức khiến người ta muốn sinh con cho cô ấy.

Nhìn mấy nữ sinh xung quanh đều hô hấp thấp, chứng mình là không phải chỉ mình cô có loại cảm giác này.

Thời Sênh đẹp trai khẽ khẽ cười: “Ai bảo cậu lớn lên lại xinh đẹp như thế, tớ không khống chế được sức hồng hoang trong cơ thể.”

Lâm Nhân bất ngờ.

“Đúng rồi, Tiểu Chỉ…” Lâm Nhân đột nhiên nhớ ra cái gì, kéo Thời Sênh đến một chỗ ít người, “Trong trường học đang đồn đại cậu với Phó thiếu đang qua lại với nhau, là thật sao?”

“Hở?” Cái tin này từ đâu chui ra vậy?

Chuyện cô ở bệnh viện chăm Phó Khâm không có ai biết chứ?
“Chính là… ngày đó ở núi Thiếu Dương, có người nhìn thấy cậu và Phó thiếu…”

Lâm Nhân nói đến chỗ này âm thanh nhỏ như muỗi kêu, mà sắc mặt còn đỏ bừng lên.

Thời Sênh không nói gì liếc liếc mắt, tình cảnh ngày hôm đó căn bản là không phải như bọn họ nghĩ mà.

“Tính khí của Phó thiếu không được tốt, ở cùng một chỗ với anh ấy khẳng định là rất vất vả, Tiểu Chỉ, cậu phải nghĩ cho kỹ càng.”

Thời Sênh: “…” Ai thèm ở cùng một chỗ với hắn chứ?

Thời Sênh vào trong trường học mới biết dường như là chuyện này đã truyền đi khắp trường rồi, lại còn không đúng chừng mực nói cô Bá vương ngạnh thượng cung* với Phó Khâm.

Cô bá vương ngạnh thượng cung với Phó Khâm?

*Nguyên văn 霸王硬上弓: Bá vương ngạnh thượng cung (Theo điển cố Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, ngày xưa khi muốn giương cung thì phải cầm dây một đầu cung, dùng hai chân giữ lấy cánh cung rồi mới kéo căng dây cung làm cánh cung cong lại tạo lực đòn bẩy; nhưng Hạng Vũ thì chỉ cần dùng hai tay là có thể kéo cong chiếc cung, dùng lực mạnh để có thể giương cung). Cụm từ mang ý nghĩa mạnh mẽ, cưỡng chế khi làm một việc nào đó. Bên cạnh đó, theo điển cố, mũi tên được bắn ra mạnh như vậy gọi là “cường tiễn”, đồng âm với “cưỡиɠ ɠiαи” (cưỡng bức) nên cụm từ này còn là một kiểu “tên húy” dùng thay thế.)
Mấy cái này mà người ta cũng nghĩ ra được à?

Trí tưởng tượng lớn như thế sao không đi làm nhà văn đi?

Bây giờ Thời Sênh đi đến chỗ nào cũng có người bình phẩm cô từ đầu đến chân.

Nhân vật nam chính không trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.

Mẹ kiếp!

Muốn chết à?

Lúc Thời Sênh chuẩn bị dùng chiêu gọi điện liên hoàn đoạt mệnh với hắn thì nhận được một tin nhắn.

Vừa mở tin nhắn ra nhìn, thì hoá ra lại là một tin nhắn ảnh.

Nội dung là một bức ảnh, bầu trời xanh thẳm không nhìn thấy một xíu kiến trúc nào.

Nhìn tranh đoán địa điểm?

Phó Khâm, anh muốn chơi tôi à?



Thời Sênh tìm thấy Phó Khâm, hắn có chút ngoài ý muốn, “Sao cô lại biết được?”

Tấm ảnh đó của hắn không có bất cứ thứ gì làm ký hiệu cả, hắn không ngờ là cô thật sự lại tìm được đến đây.
Thời Sênh đặt hộp bánh Tô Dung xuống bên cạnh hắn, hình tượng cao lớn đoan chính, “Tôi vào vệ tinh giám sát của Cục quốc phòng.”

Phó Khâm: “…” Bịa đặt có tâm chút đi.

Vì hắn mà vào Cục quốc phòng, chẳng buồn cưới chút nào cả.

Thời Sênh đương nhiên là không vào Cục quốc phòng rồi, cô chỉ là gọi điện thoại hỏi vệ sĩ thôi.

Phó Khâm nghĩ lại cũng hiểu ra, mở hộp bánh, trước tiên ngửi ngửi thử, sau đó dùng ngữ khí ghét bỏ nói: “Tôi không thích mùi vị này, tôi muốn…”

Xoẹt…

Lời nói sau đó của Phó Khâm bị một thanh thiết kiếm chỉ vào yết hầu chặn lại.

Hắn nhìn Thời Sênh, ngừng lại ba giây, sau đó cầm lấy bánh Tô Dung im lặng ăn.

Thời Sênh thu kiếm lại, không đánh thì vẫn muốn leo lên đầu lên cổ hay sao?

Ăn xong bánh Tô Dung, Thời Sênh đưa thuốc cho Phó Khâm.
Phó Khâm không nhận lấy, chỉ giương mắt nhìn Thời Sênh, Thời Sênh nghiến răng ken két trừng hắn mấy cái, ngồi xuống bên cạnh hắn, đích thân cho hắn uống thuốc.

Sau đó là Thời Sênh lại biến thành cái gối ôm, Phó Khâm ôm cứng lấy cô, đầu dụi vào gáy cô.

Sau đó tấm ảnh hai người ôm ôm ấp ấp bị truyền ra ngoài.

Dưới bầu trời xanh ngắt, thiếu niên ôm chặt lấy thiếu nữ, gió nhẹ hất lên vạt áo của hai người, lá cây từ không trung lượn vòng rơi xuống dưới, hình ảnh đẹp đẽ mà lại rực rỡ.

Thời Sênh nhìn ảnh nghệ thuật bậc thầy này, tay cầm lấy điện thoại nổi đầy gân xanh, trường học này đúng là rất nhiều cao nhân không lộ diện a!



“Học tỷ Bắc Chỉ và Phó thiếu thật là hợp a, hoàn toàn là nam nữ chính của tiểu thuyết trong lòng tôi, hình ảnh thật là đẹp quá mức mà.”
“Học tỷ Bắc Chỉ đẹp quá đi, trước đây nhìn thấy chị ấy và học tỷ Lâm Nhân ở cạnh nhau, còn chăm sóc rất tốt cho học tỷ Lâm Nhân nữa.”

“Tôi cũng nhìn thấy rồi, học tỷ Lâm Nhân và học tỷ Bắc Chỉ mới là một đôi a, Thiếu phó chen chân vào làm cái gì cơ chứ?”

Kỷ Tiểu Ngư nghe mấy học sinh đằng sau thảo luận, gương mặt cúi thấp tràn đầy sự ghen ghét. Bắc Chỉ, một đứa cô nhi không biết bố mẹ mình là ai, dựa vào cái gì mà có thể có được những thứ này?

“Nghe nói Bắc thiếu vẫn chưa khỏi, đều là tại Kỷ Tiểu Ngư, nếu không phải là do cô ta thì Bắc thiếu làm sao mà bị thương được chứ?”

“Cũng không biết là dùng cái thủ đoạn gì lại khiến cho Bắc thiếu yêu thích cô ta như thế?”

“Nhìn đồ cô ta mặc mà xem, chẳng giống ai cả, cho dù là có tiền rồi cũng chẳng qua là thôn xóm miền núi thôi, nào có giống như học tỷ Lâm Nhân và học tỷ Bắc Chỉ chứ, cho dù là có mặc đồng phục thì khí chất cũng không ai bì được.”
“Ha ha ha, vịt con xấu xí thì cuối cùng vẫn là vịt con xấu xí thôi, còn thật sự cho rằng mình có thể biến thành thiên nga sao? Cũng không lấy gương ra mà tự soi lại xem mình là cái bộ dạng gì đi?”

Tiếng mỉa mai từ đằng sau vang lên, đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư từ ghen ghét đã biến thành căm hận.

Bắc Chỉ, đây đều là do cô ép tôi.

Trên diễn đàn của trường học đột nhiên xuất hiện một bản tin, nội dung của bản tin nhắc đến chính là: Vạch trần bí mật mà không ai biết của Bắc Chỉ.

Nội dung của bản tin viết Thời Sênh không phải là thiên kim của Bắc gia mà chỉ là cô nhi được Bắc gia nuôi dưỡng.

Còn viết Thời Sênh không biết liêm sỉ mà câu dẫn Bắc Trạch, bị ông bà Bắc phát hiện, muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà, bức ảnh cuối cùng là ảnh cô đang thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự.
Tin tức này vừa xuất hiện liền giống như một ngọn lửa.

Bên dưới là vô số bình luận.

Giấu tên: Bắc Chỉ lại không phải là thiên kim của Bắc gia sao? Thế giới này huyền ảo vậy sao? Dù sao thì tôi cũng không tin.

Giấu tên: Chủ thớt ghen tức à, thấy không được như người ta liền viết loại tin tức bôi nhọ này, có bản lĩnh thì cũng giàu như thế đi?

Giấu tên: Đồng ý với bạn ở trên, không có bất cứ chứng cứ gì mà lại đi nói Bắc Chỉ học tỷ không phải là thiên kim của Bắc gia, còn nói Bắc Chỉ học tỷ câu dẫn Bắc thiếu, đúng là ăn nói linh tinh. Bây giờ Bắc Chỉ học tỷ và Phó thiếu không phải là một đôi sao?

Giấu tên: Tôi đứng về phía Bắc-Khâm.

Giấu tên: Đồng ý với bạn ở trên +1, Bắc-Khâm chứng đạo [ảnh] Chỉ của tôi thật đẹp trai.

Giấu tên: Mẹ kiếp, cái bạn ở trên chính là người chụp ảnh đó đúng không, có còn ảnh không, cho tôi một cái nào?
Giấu tên: Đã truyền file.

Giấu tên: Nhiều ảnh quá đi, trời ơi! Ánh mắt học tỷ Bắc Chỉ nhìn Phó thiếu thật là dịu dàng, nhìn đến mức trái tim thiếu nữ của tôi nổ tung rồi! Mắt lấp lánh!

Lúc Thời Sênh nhìn thấy tin tức này, đã có đến cả mười vạn tám ngàn bình luận rồi.

Bản cô nương lúc nào nhìn Phó Khâm với ánh mắt dịu dàng hả?

Bọn tiểu yêu tinh mấy người truyền bá linh tinh cái gì thế?

Mẹ kiếp, lấy đâu ra nhiều ảnh thế hả?

Thời Sênh lật qua từng tấm từng tấm ảnh, tất cả đều là cảnh cô và Phó Khâm ở cùng với nhau, người chụp ảnh hiển nhiên là rất biết chọn góc độ, mấy tấm ảnh được chụp nhìn đều rất hài hoà.

Vốn dĩ là một cái tin bôi xấu Thời Sênh, cuối cùng lại biến thành đại chiến tranh ảnh.

Bao nhiêu người đều bắt đầu lưu truyền những bức ảnh chụp hàng ngày, nhiều nhất là về Thời Sênh và Lâm Nhân, Phó thiếu rất ít khi ở trường học, cứ cho là có đến thì cũng chưa chắc bọn họ đã gặp được.
Không ít người hô lớn, Thời Sênh và Lâm Nhân mới là quan phối, chi nhân, tri âm, đây mới là một CP* chân chính.

*CP: viết tắt của couple, cặp đôi.

Mà những người đứng về CP Bắc-Khâm đương nhiên là không phục.

Vậy là liền bắt đầu các loại tranh ảnh.

Cuối cùng, do kỹ thuật chụp hình cao siêu của người chụp ảnh, CP Bắc-Khâm chiến thắng.

Kỷ Tiểu Ngư hoàn toàn không ngờ kết quả lại thành ra như thế, nếu như chuyện này xảy ra trên người cô ta thì mấy người này sẽ như thế nào?

Đều công khai mà lên án.

Đây chính là sự khác biệt về thân phận sao?

Kỷ Tiểu Ngư càng kiên định việc phải kéo Thời Sênh xuống.

Một đứa cô nhi như cô ta, dựa vào cái gì mà lại được sống tốt hơn mình?

Kỷ Tiểu Ngư cầm lấy điện thoại di động, lướt đến một số điện thoại, do dự một lúc rồi ấn gọi đi: “Tôi là Kỷ Tiểu Ngư, tôi muốn gặp Cao An Lãng.”
Bên đó cũng không biết là nói cái gì, sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư rất khó coi thế nhưng vẫn đáp lại.

“Được, tôi sẽ đến.”

Ngắt điện thoại xong, đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư bắn ra tia lạnh lẽo cừu hận không gì so sánh được.

Gần đây Thời Sênh rất bận.

Bận gây phiền phức cho Bắc gia.

“Bắc tiểu thư, gia tộc họ Bắc vô cùng thịnh vượng, chúng ta là đang lấy trứng chọi đá, điều này rất không sáng suốt.” Thời Sênh mời tổng tài danh nghĩa, vẻ mặt hắn ta kích động nói.

Thời Sênh bắt chéo hai chân, ngồi không có chút hình tượng gì, trong tay vẫn còn cầm một cốc kem, liếm một cái rồi mới nói: “Cái sảy nảy cái ung, con đê nghìn dặm sạt vì ổ mối, chỉ cần bền lòng thì không có chuyện gì là không làm được.”

“Vậy thì cũng phải có con mối nữa. Bắc tiểu thư, bây giờ chúng ta quang can tư lệnh, trừ tôi ra, cả công ty cộng lại mới có mười mấy người, chúng ta làm sao mà gặm nhấm được cả một Bắc thị to lớn như thế?”
Thời Sênh liếc tổng tài danh nghĩa này một cái, “Ai muốn anh lên, anh cho rằng bản thân mình là Na Tra sao?”

Tổng tài danh nghĩa: “…”

Thời Sênh mấy miếng ăn hết cốc kem, rồi mới từ từ thong thả nói: “Trên thế giới này có người muốn lật đổ Bắc thị, việc chúng ta phải làm chính là tìm ra mấy người đó, rồi cung cấp thông tin cho bọn họ là được rồi.”

Tổng tài danh nghĩa tỉnh ngộ.

Đáy lòng lặng lẽ bật lên lên ngón tay cái với bà chủ của mình.

Đương nhiên, ngoài mặt hắn không hề biểu lộ ra điều gì cả, sợ cô kiêu ngạo.

“Người mà tôi bảo anh tìm anh đã tìm được chưa?”

“Tìm thấy rồi, có điều tiền lương…”

“Hắn muốn bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, đương nhiên hắn phải đạt đến năng lực đó mới được, làm tốt thì còn có thưởng thêm nữa.”

“Vậy thì không vấn đề rồi.”
“Đi làm đi, không cần phải kiêng nể cái gì hết, chúng ta không có thân gia gì, không sợ mấy người đó điều tra.”

Tổng tài danh nghĩa: “…” Là không có thân gia gì nên cô mới làm lao thiên môn*, tiền vốn đều đang quay vòng ở thị trường chứng khoán.

*Lao thiên môn: chỉ những ngành nghề như mại dâm, tiền giả, cờ bạc… phi pháp nhưng kiếm được lợi nhuận lớn.

“Anh tìm thêm mấy tên hacker nữa, chúng ta tổ chức một đội nhỏ chuyên môn mua đi bán lại thông tin.” Thời Sênh lại nói: “Phải lợi hại một chút, tốt nhất là có thể đầu cơ trục lợi từ tin tức của quốc gia.”

Tổng tài danh nghĩa: “…” Bà chủ, cô muốn làm cái gì thế hả? Khơi mào chiến tranh thế giới à?

Còn nữa, cô nghĩ hacker là rau cải trắng ngoài đường sao, tuỳ tiện là có thể nhặt được?

Loại nhân tài như thế, nếu không vì quốc gia mà phụng sự thì chính là đối tượng trọng điểm mà quốc gia quan tâm, có thể tuỳ tiện mà đào về sao?
“Làm cho tốt, lương tháng nghìn vạn, bước lên đỉnh cao của đời người, lấy vợ giàu có xinh đẹp không còn là giấc mộng.” Thời Sênh không nhìn tổng tài danh nghĩa, vỗ vỗ vai hắn rồi chậm rãi rời đi.

Bây giờ tổng tài danh nghĩa chỉ muốn ôm tiền mà chạy luôn, số tiền lưu động trên tài khoản của hắn bây giờ đã trên một trăm triệu rồi, cũng không biết là bà chủ nhỏ này sao lại yên tâm đối với hắn như thế?

Rất nhiều năm sau này, tổng tài danh nghĩa hồi tưởng lại tại sao lúc đó mình lại không chạy đi, hắn nghĩ đại khái là lúc đó bản thân hắn biết đi theo bà chủ này, tiền thật sự không phải là một con số.



Xí nghiệp Bắc thị liên tiếp để mất hai hạng mục lớn, tổn thất vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn chưa đến mức dao động đến nền móng.

Thế nhưng, thời gian tiếp theo đó, các loại tình hình bất ổn liên tiếp xảy ra, mất hạng mục, mất tờ khai, hình như là tất cả những người đối đầu với Bắc thị đều tới cùng lúc vậy.
Vậy mà bọn họ lại chẳng tra ra được cái gì cả, đường đi của người ta đều vô cùng nề nếp, tất cả thủ tục đều hợp pháp.

“Có nội gián, tuyệt đối là có nội gián!” Một đổng sự của Hội đồng quản trị đập xuống mặt bàn tức giận quát: “Mắt đã nhìn thấy sắp ký kết được rồi, tại sao gần đến lúc đó lại ký với người của Thiên Thần?”

Ông Bắc ngồi ở chỗ của mình, sắc mặt nghiêm trọng, “Tất cả các cấp cao của công ty đều đã thẩm tra hết rồi, không có gì khác thường cả.”

“Những việc gần đây rất là kỳ lạ, rõ ràng là đang chĩa vào chúng ta, gần đây chúng ta có đắc tội ai không?” Đổng sự kia lý trí đưa ra nghi hoặc.

“Hai hại mục đó khẳng định là có đắc tội người khác, thế nhưng với bản lĩnh của mấy người đó thì…”

Hai hạng mục lớn bị mất trước đó có không ít xí nghiệp nhìn vào, thế nhưng thật sự so về thực lực, Bắc gia lại càng cao hơn.
Một đám người ngồi trong phòng hội nghĩ, thế nhưng chẳng thảo luận ra được nửa điểm manh mối.

Ông Bắc lúc bắt đầu không hề nghĩ đến Thời Sênh, trong mắt ông ta Thời Sênh chính là bám víu vào Phó gia, nhưng nếu nghĩ như thế thì dường như có thể giải thích được.

Phó gia…

Đó là cao tộc không phân cao thấp với Cao gia.

Cao gia chính đạo, Phó gia hắc đạo.

Hai gia tộc này, chiếm cứ hai đạo một đen một trắng.

Nếu như là Phó gia đối đầu với Bắc gia, vậy thì tất cả những chuyện kỳ lạ gần đây đều có thể giải thích được.

Sau khi hội nghị kết thúc, việc đầu tiên ông Bắc làm là gọi điện thoại cho Thời Sênh, thế nhưng Thời Sênh sớm đã cho số điện thoại của ông ta vào trong danh sách đen rồi, đương nhiên là không thể nào gọi được.

Ông Bắc suy nghĩ một lúc, quyết định đi đến Phó gia.
Nghe đâu Phó gia là gia tộc đã tồn tại từ thời triều Thanh, nơi ở cũ vẫn là kiểu kiến trúc xưa rất cổ kính, từng gốc cây, từng nhành hoa đều có điển tích thanh nhã.

“Bắc tiên sinh xin đợi cho, tiên sinh nhà chúng tôi sắp đến rồi.” Người làm mời ông Bắc vào trong phòng khách.

Lần đợi này gần đến nửa tiếng, thế nhưng ông Bắc vẫn không thể lộ ra nửa phần khó chịu.

Phó Nhiêu được người khác đẩy vào, ông Bắc khe khẽ ngạc nhiên một lát, ông ta chỉ nghe nói qua về vị đứng đầu trong gia đình này, chứ từ trước đến nay không hề biết vị đứng đầu trong gia đình của Phó gia là một người tàn tật.

Thần sắc Phó Nhiêu bình thường hỏi han ông Bắc một lúc, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Không biết Bắc tiên sinh đến đây là có việc gì?”

“Là liên quan đến tiểu nữ và lệnh công tử.” Ông Bắc ngồi thẳng người.
Phó Nhiêu khe khẽ nhướng mày, “Tiểu Khâm và Bắc tiểu thư làm sao?”

“Phó tiên sinh không biết sao?” Ông Bắc nhìn Phó Nhiêu, muốn nhìn ra cái gì đó từ trên mặt ông ta, thế nhưng Phó Nhiêu chỉ nguyên một bộ dạng mù tịt.

“Quan hệ giữa Tiểu Khâm và tôi không quá tốt, chuyện của nó cũng không được truyền đến chỗ tôi, nó làm ra cái gì à?”

Đáy lòng ông Bắc hoài nghi, không biết có nên tin Phó Nhiêu không.

Dường như ông ta thật sự không biết việc này, vậy thì không phải là do Phó gia làm rồi, thế thì là do ai làm đây?

“Cũng không có chuyện gì to tát, chính là gần đây tiểu nữ với lệnh công tử đi lại gần gũi, có mấy cái lời đồn, một người làm cha như tôi đây đương nhiên phải qua đây hỏi han một chút.” Ông Bắc điều hoà lại một lát.

Nếu như không phải là do Phó gia làm, Bắc Chỉ lại gần gũi với Phó Khâm, nói không chừng ông ta cũng có thể móc nối vào Phó gia.
Toàn bộ quá trình, biểu hiện của Phó Nhiêu đều là mơ mơ hồ hồ, thành công lừa gạt ông Bắc.

Đợi ông Bắc đi rồi, Phó Nhiêu mới thu lại nụ cười giả tạo của mình, hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh: “Gần đây Tiểu Khâm thế nào rồi?”

Những lời lúc trước ông ta nói đều là sự thật, quan hệ của Phó Khâm và ông ta không quá tốt, cũng không cho người bên cạnh báo tin về nhà, thế nhưng một người làm cha như ông ta đây, thế nào cũng nghĩ được cách.

“Thiếu gia ở cùng một chỗ với Bắc Chỉ tiểu thư đã có thể uống thuốc đúng giờ rồi. Nhìn dáng vẻ thiếu gia thì có lẽ là đã tiếp nhận Bắc Chỉ tiểu thư, có điều bên phía bệnh viện đó vẫn nói thiếu gia chỉ còn thời gian nửa năm nữa thôi.”

“Bên phía nước ngoài đã liên hệ xong chưa?”

“Liên hệ xong rồi, thế nhưng sợ là thiếu gia sẽ không đồng ý…”
Phó Nhiêu do dự nói một tiếng, “Tôi chỉ có một đứa con trai này, không thể nào nhìn nó chết được, không quan tâm là dùng cách gì tôi cũng đều phải thử xem. Anh đi mời cô gái đó qua đây đi.”

“Cái đó…” Người đàn ông trung niên có chút do dự, “Bắc Chỉ tiểu thư không dễ mời lắm.”

“Sao lại nói thế?” Phó Nhiêu nhướn mày, một cô gái nhỏ có thể khó mời thế nào chứ?

“Gần đây Bắc thị bị khủng hoảng, tiên sinh có nghe nói đến không? Ở sau lưng, chính là do người của cô gái đó gây ra, hoặc là nói, tất cả đều là do cô ấy khống chế. Một người như thế, tiên sinh cảm thấy sẽ dễ mời đến sao?”

Phó Nhiêu cười thấp một tiếng nói, “Trách nào ép đến cả người đứng đầu của Bắc thị phải tìm đến tận cửa, sợ là cho rằng chúng ta thao túng sau lưng? Tôi còn cho rằng ông ta đến là để thăm dò thái độ của chúng ta đối với cô gái kia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK