Vị Lâm tiểu thư đó gây chuyện rất hung hăng, cuối cùng bị Tụ Tiên Lâu mời xuống khỏi thuyền hoa.
Nhan Cẩm Tú vô cớ vào vòng thi sau.
Vòng cuối cùng là kỹ thuật múa, tất cả mọi người đều phải biểu diễn một bài múa.
Nhan Cẩm Tú vốn chưa nghĩ tới mình phải vào vòng cuối cùng, đương nhiên cũng không chuẩn bị trang phục gì.
“Nhan tiểu thư, chúng ta đã chuẩn bị y phục, mời người tới bên này thay.” Người của Tụ Tiên Lâu đột nhiên đi tới bên cạnh Nhan Cẩm Tú.
Người tham gia vòng cuối cùng xung quanh cũng được người dẫn tới phía sau thuyền hoa.
Nhan Cẩm Tú lúc này mới đứng lên, theo người đi thay y phục.
…
Thời Sênh luôn cho điểm thấp, các tiểu thư tham gia chỉ dám thầm oán không dám nói.
Ai bảo người ta là Trưởng công chúa, họ không đắc tội được.
Tới khi Nhan Cẩm Tú ra sân, nàng ta mặc một chiếc áo múa mỏng nhẹ, màu sắc khá tươi tắn, vừa hay làm nền cho dung mạo nàng ta, xinh đẹp kiều diễm.
Nhan Cẩm Tú hơi gập người, tiếng đàn xa xăm vang lên, cơ thể nàng ta múa theo tiếng đàn, điệu múa duy mỹ, như muốn cưỡi gió về, bên dưới không ít công tử đều ngẩn ngơ nhìn.
Danh tiếng của Nhan Cẩm Tú trong tầng lớp quý tộc không lớn lắm.
Nàng ta giống như người trong suốt.
Ngoài mấy người thường xuyên gây phiền phức cho nàng ta, rất nhiều người đều không nhớ có một vị Nhan tiểu thư như vậy.
Nhan Cẩm Tú hôm nay ưu tú như vậy, có lẽ sẽ lan truyền khắp chốn.
Toạc…
Ngay khi mọi người đang xem tới mức xuất thần, tiếng vải rách toạc đột nhiên vang lên, làm mọi người bừng tỉnh.
Nhan Cẩm Tú luống cuống ôm lấy phần eo, loáng thoáng có thể thấy lớp da thịt nhẵn mịn.
Bên dưới ồ lên, thậm chí có công tử còn huýt sáo trêu ghẹo.
Sắc mặt Nhan Cẩm Tú đỏ ửng, cũng không biết là tức giận, hay là xấu hổ.
Ngay lúc này, một bóng người đạp lên vai mọi người, nhanh nhẹn rơi xuống trước mặt Nhan Cẩm Tú, cởϊ áσ khoác trên người, mặc lên người Nhan Cẩm Tú.
Khung cảnh tĩnh lặng lại một cách kỳ dị, một luồng khí lạnh chuyển động giữa mọi người, không khí ngưng đọng, hình như có thứ vô hình trói lấy cổ của họ, khiến hô hấp khó khăn.
Sao Quận Vương Gia lại ở đây?
Thời Sênh bĩu bĩu môi.
Kịch bản cũ, mẹ kiếp, toàn là kịch bản cũ rích!
Ánh mắt Đoan Mộc Khởi quét qua người Thời Sênh, ý tứ rất rõ ràng, mang theo sự khiển trách và ghét bỏ.
Ha!
Nam chính đại nhân này có bệnh!
Bản cô nương làm gì chứ?
Bản cô nương còn cho nữ nhân của ngươi điểm cao, giờ ngươi báo đáp bản cô nương như vậy sao!
Thời Sênh đập bàn đứng lên, “Làm gì! Cảm thấy là do ông đây làm sao?”
Thời Sênh hét lớn, phá vỡ sự im lặng thành công, bầu không khí nặng nề từ từ chuyển động, không khí tươi mới tràn vào bụng, mọi người lúc này mới cảm sống trở lại.
Tề Thái Phó: “…” Công chúa điện hạ cứ ông đây ông đây là thế nào? Sao không có chút bộ dạng nào của công chúa thế?
“Lẽ nào không phải Công chúa điện hạ?” Đoan Mộc Khởi chỉ kỳ lạ trong giây lát, sau đó lạnh mặt hỏi vặn lại.
“Hừ, nông cạn!” Hai tay Thời Sênh chống vào bàn, khóe miệng cong lên đầy ác ý, “Lão tử động thủ, ngươi cho rằng nàng ta chỉ đơn giản là mất mặt như vậy thôi sao?”
Mọi người: “…” Cho nên từ nông cạn này là dùng để hình dung cái gì?
Hình như họ học phải trường giả rồi.
Đoan Mộc Khởi trầm giọng quát, “Công chúa còn biết thân phận của mình là gì không?”
Thời Sênh hai tay vòng qua ngực, cười một cách lưu manh, “Đương nhiên biết, thân phận mà tùy ý tìm tội danh là có thể dồn người ta vào chỗ chết.”
Đoan Mộc Khởi: “…” Cái này không giống với cái hắn nghĩ!
Nhan Cẩm Tú đột nhiên đứng ra, dáng vẻ yếu đuối, “Quận Vương Gia, việc nay không liên quan tới Công chúa điện hạ.”
Thời Sênh cong môi cười lạnh, đã không liên quan thì sao cô ta không nói mẹ nó ra từ sớm đi, giờ cô đối đầu với nam chính rồi cô ta mới đứng ra, là có dụng ý gì!!
Đoan Mộc Khởi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, “Nàng biết là ai?”
Người hắn thích, cũng có người dám động vào.
“Quận Vương Gia… việc này không phiền ngài.” Giọng Nhan Cẩm Tú nhỏ xíu, giống như bị bắt nạt không dám nói vậy.
Đoan Mộc Khởi tỏ ra phong thái vương gia bá đạo, “Nàng cứ to gan nói, bản vương chống lưng cho nàng.”
Người bên dưới bị câu nói này của Đoan Mộc Khởi dọa sợ, đặc biệt là mấy muội tử gây chuyện đó, họ không thể ngờ được Đoan Mộc Khởi sẽ tới, còn đứng ra giúp Nhan Cẩm Tú.
“Đa tạ Quận Vương Gia quan tâm.” Nhan Cẩm Tú cúi cúi người, giọng nói dịu dàng: “Không ai nhắm vào ta, chỉ là động tác quá ta quá lớn, mới kéo đứt đường chỉ của áo.”
“Lời này của Nhan tiểu thư không đúng.
Áo Linh Lung Phường của ta chế tạo tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy.” Hồng nương tử đột nhiên chen vào, giọng nói nhẹ nhàng, hàm chứa vẻ xinh đẹp rất quyến rũ, “Nhan tiểu thư không cần bao che người nào đó.
Ngươi lùi một bước, chưa chắc người ta đã lùi một bước, cuối cùng người bị thương vẫn là bản thân ngươi.”
Y phục của Linh Lung Phường nổi tiếng hoa lệ dễ nhìn, chất lượng thượng thừa, người thường đều không có được y phục của Linh Lung Phường.
Hồng nương tử này lại là người của Linh Lung Phường?
Nhưng một câu nói của Hồng nương tử cũng chỉ rõ, nếu Nhan Cẩm Tú nhất định nói như thế, chính là nói y phục của Linh Lung Phường nàng ta có vấn đề, là đang đụng vào danh tiếng của Linh Lung Phường.
Việc này nàng ta sẽ không ngồi im cho qua chuyện.
Nhan Cẩm Tú: “…”
Nàng ta căn bản không phải muốn bao che ai, nàng ta muốn tự mình giải quyết.
Nhưng lúc này nàng ta kiên trì nói chất lượng y phục có vấn đề, vậy chính là đắc tội với Linh Lung Phường.
Nàng ta quả thực không muốn gây sự chú ý của quá nhiều người.
“Nhan tiểu thư, người biết là ai thì nói ra, loại cạnh tranh ác ý này Tụ Tiên Lâu ta cũng sẽ không dung túng.” Tụ Tiên Lâu cũng tới chen chân vào.
Nhan Cẩm Tú cắn môi, nhỏ tiếng nói: “Ta không biết là ai giở trò…”
“Vậy thì thú vị rồi.” Thời Sênh ngồi trở lại, móc ra một nắm hạt dưa bắt đầu cắn, kịch này còn có cái để xem.
Đoan Mộc Khởi trừng mắt nhìn Thời Sênh cảnh cáo.
Thời Sênh trừng mắt lại không chút tỏ ra yếu đuối, “Muốn đọ xem mắt nào to hơn sao?”
Phụt…
Sao vào thời điểm thế này mà Công chúa điện hạ người còn làm trò cười gì vậy?
“Điện hạ, chú ý thân phận của người!” Tề Thái Phó nhắc nhở Thời Sênh, những lễ tiết ban đầu ông ấy dạy, cô bỏ đâu hết rồi?
Thời Sênh đặt hạt dưa trước mặt Tề Thái Phó, “Cắn hạt dưa, đừng nói chuyện.” Người già lải nhải mãi không dừng, phiền thật.
Tề Thái Phó nhìn vào hạt dưa trên bàn, “Đây là gì?”
Thời Sênh: “…” Thế giới này không có hạt dưa sao?
Đến hạt dưa cũng không có, quá thê thảm! Trừ điểm!
“Đây là hạt dưa, thứ cần thiết khi xem kịch.” Thời Sênh giải thích một câu, lại thị phạm cho Tề Thái Phó xem kỹ xảo tách hạt.
Tề Thái Phó học điệu bộ của Thời Sênh, đặt hạt dưa vào trong miệng, ban đầu không kiểm soát được lực, vỏ hạt dưa toàn bị cắn vỡ vụn.
Thử thêm mấy lần, Tề Thái Phó đã có thể cắn hạt dưa rất thuần thục.
Tề Thái Phó chưa từng ăn hạt dưa nên nhanh chóng thích hạt dưa, cắn còn nhanh hơn Thời Sênh.
“Công chúa điện hạ có được loại thức ăn này từ đâu?” Tề Thái Phó cảm thấy mình nên hỏi thăm xuất xứ, tiện để sau này đi mua.
Thời Sênh: “…”
Lật bàn, cái này bảo cô nói thế nào? Hạt dưa xuyên không gian? Mười đồng một cân?
Thời Sênh lấn cấn giây lát, mắt hơi sáng, “Tiến cống.”
Đáy mắt Tề Thái Phó có chút thất vọng, vật tiến công, đâu phải là thứ họ có thể tùy tiện ăn được.
Danh Sách Chương: