Bị vạch trần như vậy, sắc mặt Đổng Thuần hơi khó coi.
Ông ta còn chưa kịp phản ứng, Thời Sênh đã lại nói tiếp, “Nếu ông Đổng thực sự yêu vợ thương con, lẽ ra lúc này nếu không chìm trong men rượu thì cũng sẽ bám lấy cơ quan báo đài mới đúng.
Nhưng ông lại vẫn còn tâm trạng họp hành, vẫn còn muốn gài bẫy Lê gia.
Như vậy có thể thấy, ông Đổng ạ, địa vị của vợ con ông trong tim ông chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.”
Ánh mắt của đám người làm nền xung quanh nhìn Đổng Thuần cũng dần trở nên kỳ quái.
Đổng gia và Lê gia là quan hệ cạnh tranh, họ làm nghề này, có đôi lúc khó tránh được việc phải tiếp xúc với những công ty lớn, nên trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng trước đây họ lại không hề liên tưởng vụ việc này với phương diện kinh doanh.
“Câm miệng!”
“Bị tôi nói trúng, nên ngượng quá hóa giận à?” Thời Sênh nhếch môi, “Chẳng qua tôi chỉ đoán mò thôi mà, ông Đổng đừng kích động như vậy.”
Đổng Thuần: “…” Cô gái này!!!
Thời Sênh cười tươi nhìn ông ta, “Giờ thì ông Đổng có thể phối hợp điều tra một cách tử tế được rồi chứ?”
Dù gì Đổng Thuần cũng là người từng trải trên thương trường, vừa rồi chỉ vì Thời Sênh làm việc không theo nguyên tắc gì mới khiến ông ta bị hố.
Lúc này ông ta đã bình tĩnh lại, lập tức khôi phục dáng vẻ tinh ranh sành sỏi trên thương trường.
“Các cô muốn biết gì?” Không chủ động nói ra, mà hỏi họ muốn biết gì, giữ chặt quyền chủ động trong lòng bàn tay.
Thời Sênh nhướng mày, “Tôi chẳng muốn biết gì cả.”
Đổng Thuần: “…” Không muốn biết gì, thì cô còn xen vào làm gì?
“Ông Đổng, tôi có mấy câu hỏi muốn hỏi ông.” Không biết Vưu Ái từ đâu chui ra, chắn trước mặt Thời Sênh.
Đổng Thuần bị Thời Sênh chọc tức đến mức tức ngực, một lúc sau mới nói: “Hỏi đi.”
“Xin hỏi ông Đổng, ngày mùng 5 tháng 9 ông có tới Phù Dung Cư không?”
Đổng Thuần nghĩ một chút, “Có, hôm đó sinh nhật của đối tác, tôi tới chúc mừng.”
“Ông có đưa bà nhà đi cùng không?”
Đổng Thuần lắc đầu, “Không, hôm đó tôi đi một mình.”
Có lẽ Đổng Thuần cảm giác có gì đó không ổn, lập tức hỏi lại, “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Vưu Ái lấy một tấm ảnh từ quyển sổ tay của mình ra, “Đây ảnh màn hình giám sát ngày mùng 5 tháng 9 của Phù Dung Cư.
Hôm ấy vợ ông cũng tới đó, bà ấy có từng nhắc tới chuyện bà ấy sẽ đi tới đó không?”
Đổng Thuần nhận lấy tấm ảnh.
Vì độ phân giải của camera giám sát không cao lắm, nên bức ảnh cũng hơi mơ hồ.
Có điều, đối với một người sống chung với mình một thời gian dài mà nói, thì Đổng Thuần chỉ liếc nhìn một cái cũng nhận ra được người trên bức ảnh chính là vợ mình.
“Cô ấy tới đó làm gì?” Lông mày Đổng Thuần nhíu chặt lại.
Từ bức ảnh có thể nhìn thấy, dường như bà ấy rất căng thẳng, hành vi cũng rất đáng nghi, nhìn thế nào cũng có chút không bình thường.
Vưu Ái quan sát sắc mặt Đổng Thuần, rồi chậm rãi nói: “Theo những gì chúng tôi điều tra được, thì hẳn là bà ấy đã bám theo sau ông.
Ông Đổng, vì sao nạn nhân lại đi theo ông đến Phù Dung Cư?”
Đổng Thuần có vẻ hơi kinh ngạc, “Ý cô là… vợ tôi bám theo tôi ư?”
Vưu Ái khẽ gật đầu.
“Nhưng trước khi đi tôi có hỏi cô ấy, cô ấy nói không đi thì tôi mới không đưa cô ấy đi chứ.
Cô ấy theo dõi tôi làm gì?” Dáng vẻ của Đổng Thuần còn mơ hồ hơn cả phía cảnh sát bọn họ.
“Crack crack… Có thể là nghi ngờ ông nuôi vợ bé bên ngoài chăng, muốn đi bắt quả tang ấy mà.” Thời Sênh vừa cắn hạt dưa vừa tiếp lời.
“Cô Tần, mấy lời thế này cô đừng nhắc lại nữa.” Đồng Thuần lạnh giọng nói, “Tôi rất yêu cô ấy, nhưng từ sau khi cô ấy sinh con, cứ luôn ghen bóng ghen gió…”
Cách nói của Đổng Thuần cũng giống với cách nói của bác sĩ của nạn nhân, sau khi nạn nhân sinh con, bị mắc chứng trầm cảm sau khi sinh.
Thời Sênh như cười như không nhìn Đổng Thuần.
Trong lòng Đổng Thuần không quá thoải mái, luôn cảm thấy ánh mắt của cô như nhìn xuyên thấu hết vậy.
“Tôi chỉ biết có thế thôi.
Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi về trước.
Có chuyện gì các cô cứ liên lạc với luật sư của tôi.”
Lúc này Đổng Thuần chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ông ta vội vã rời đi, Vưu Ái nhìn bản ghi chép trong tay, dường như có chỗ nào đó nghĩ không thông được, lông mày nhíu chặt lại.
“Crack crack…”
“Crack crack crack…”
“Cô có thể yên tĩnh một lúc không?!” Tiếng cắn hạt dưa làm cho Vưu Ái không thể nào tập trung được, liền nói với Thời Sênh.
“Crack crack… cô ra ngoài là yên tĩnh thôi.”
Ngọn lửa giận của Vưu Ái lập tức bùng lên, “Đây là chỗ đi làm, không phải chỗ để cô cắn hạt dưa.”
Thời Sênh thản nhiên, “Trong quy định có nói là không được cắn hạt dưa trong phòng làm việc đâu.”
Lúc trong Cục không có việc gì, chẳng phải đám người này cũng túm năm tụm ba cắn hạt dưa à, dựa vào cái gì mà không cho cô cắn!
“Cô làm phiền tới chúng tôi!”
“Cô cũng làm phiền tới tôi đấy!”
“Tôi làm phiền cô cái gì?” Vưu Ái nghiến răng.
“Cắn hạt dưa.”
Vưu Ái: “…”
Không chỉ tính cách của Tần Vũ thay đổi, mà cách nói chuyện cũng chọc tức người ta hơn trước.
Vưu Ái trừng mắt nhìn Thời Sênh mấy giây, sau đó tức tối ngồi xuống, cố gắng tập trung vào công việc của mình.
Nhưng tiếng crack crack phía sau không hề ngừng lại, cô ta thu dọn đồ đạc, đi vào phòng họp đang không có ai dùng.
…
“Tinh—”
Chiếc điện thoại Thời Sênh đặt trên bàn sáng lên.
Thời Sênh liếc một cái, ném đống vỏ hạt dưa trong tay đi, phủi phủi tay, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn.
— Nhận hàng.
Thời Sênh thoát khỏi màn hình tin nhắn, đứng dậy đi ra ngoài, ông bác phòng văn thư đang sắp xếp bưu kiện vừa nhận.
Ông bác nhìn thấy cô đi ra, lập tức đưa cho cô một túi hồ sơ.
“Tần Vũ, cháu đến đúng lúc thế, bưu phẩm của cháu này.”
Thời Sênh đón lấy tập hồ sơ ông bác đưa qua, xé luôn phong bì mở ra xem.
Bên trong là một chiếc usb và một quyển tạp chí.
Thời Sênh lật qua lật lại, sau đó cầm đồ đi vào trong.
Khi Vưu Ái quay lại, nhìn thấy Thời Sênh ngồi ở chỗ của mình, nghiêm túc mở sách xem, trong lòng cô ta thấy hơi kỳ quái, trước đây chẳng phải cô ấy không chơi điện tử thì ngồi cắn hạt dưa sao, giờ tự dưng lại còn yên tĩnh đọc sách á?!
Đến khi cô ta bước lại gần, nhìn thấy thứ mà Thời Sênh đang lật ra xem, sắc mặt lập tức đỏ lựng lên.
“Tần Vũ, sao cô có thể xem thứ này trong phòng làm việc chứ?!” Vưu Ái kêu lên một tiếng.
“Xịt pẹ!” Tiếng kêu đột ngột của cô ta khiến Thời Sênh giật mình run cả tay, “Mệ nó chứ, cô có bệnh à?!” Làm ông sợ chết đi được!
Vưu Ái căng mặt, nghiêm túc nói: “Có tật giật mình!”
Vưu Ái đi thẳng qua Thời Sênh!
Ha!
Bản cô nương còn chưa bắt đầu làm gì, sao nữ chính cứ thích dí đầu vào nòng súng thế nhỉ?!
Chắc chắn ông gặp phải nữ chính giả rồi!
Thời Sênh đang ngẫm nghĩ không biết có phải mình gặp nữ chính giả hay không, thì Hà Tín đã gọi cô vào phòng làm việc.
Khi Thời Sênh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Vưu Ái bước từ trong phòng Hà Tín ra, cô ta liếc xéo Thời Sênh một cái, nghiêm mặt quay về chỗ của mình.
Mẹ kiếp, lại mách lẻo!
Vì ngồi xem sách đồi trụy ở phòng làm việc, Thời Sênh bị Hà Tín giáo dục một hồi, nếu đổi thành người khác, chắc đã bị chửi thẳng cánh rồi.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, tôi xin cô đấy, cô không làm việc, thì cũng đừng gây thêm phiền phức cho tôi được không?” Hà Tín đau đầu, bây giờ ông ta chỉ muốn giải quyết vụ án của Đổng Thuần, bắt được R mà thôi.
“Tôi có làm gì đâu.” Thời Sênh tỏ vẻ vô tội, cô chỉ đọc sách thôi mà, liên quan gì đến ai đâu chứ?!
“Cô là một công nhân viên chức, ngồi đọc sách cấm trong phòng làm việc mà còn nói có làm gì đâu à?!”
Danh Sách Chương: