Thời Sênh bình thản an bài mọi việc đâu vào đấy.
Khí phách gương mẫu chỉ vẽ giang sơn của nàng làm cho Linh Ước nhìn cũng đều có chút thất thần.
Nàng chính là người từ khi sinh ra đã nên đứng ở vị trí cao.
Trấn Viễn tướng quân còn ở bên ngoài thành, Thời Sênh để cho người đi bảo vệ cửa thành.
Những người còn lại bao vây diệt trừ người của Tần Hoa.
Hoàng cung lại càng bị người của cô bao vây chặt chẽ đến nước chảy không lọt, vào cũng không vào được, ra cũng không ra được.
Bởi vì lúc trước nhị Nguyệt tưởng nàng tạo phản, nên đem không ít binh lực bố trí ở ngoài thành, lúc này ngược lại thuận tiện đối phó với Trấn Viễn tướng quân.
Đêm tân hôn vốn nên tốt lành ấm áp, lại biến thành lò chém gϊếŧ sát sinh.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, nhìn Linh Ước, “Muốn cùng ta đi ra ngoài gϊếŧ người hay không?”
“So xem ai gϊếŧ được nhiều hơn không?”
“Ta gϊếŧ, chàng đứng xem.”
Linh Ước: “…” có ý gì a!
Cuối cùng Linh Ước vẫn đi cùng Thời Sênh, bởi vì Thời Sênh lo lắng khi để hắn ở lại chỗ này.
Vợ của mình tốt nhất vẫn nên mang theo ở bên người thì sẽ tốt hơn.
Cô còn tìm cho Linh Ước một chiếc xe ngựa, lại để cho một đám người bảo vệ xe ngựa, cô cưỡi ngựa đi ở phía trước mở đường.
Không biết người của Tần Hoa xâm nhập vào từ chỗ nào, lại không phải là số ít.
Ban đầu bọn họ chỉ là gϊếŧ người của thừa tướng đảng, sau đó cũng bất kể là người của ai, chỉ cần không phải là người của mình, liền trực tiếp gϊếŧ.
Đội ngũ của Thời Sênh bên này còn mang theo cả người nhà, rất nhanh liền khiến cho những người kia chú ý tới.
Khương Chỉ và Tần Hoa cũng nhận được tin tức, vội vã chạy tới.
Hai bên gặp nhau ở một con phố không tính là rộng lớn trong thành.
Thời Sênh mặc trên người một bộ cẩm bào màu đen, khí phách cưỡi trên một con ngựa cao to, tóc đen không bị bó buộc tung bay ở trong gió đêm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ soái khí và tiêu sái.
“Khương Chỉ, ngươi còn chưa có chết a?” Cũng biết là nàng ta!
“Ngươi cũng chưa chết, ta làm sao có thể chết.” Khương Chỉ cắn răng, “Quân Ly Ưu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”
“Nga? Tại sao lại nói như thế a?” Thời Sênh nhướng mi.
Khương Chỉ để mình không thua khí thế, cố gắng đứng thẳng thân thể, “Bên ngoài thành đã bị Trấn Viễn tướng quân bao vây, ngươi không còn đường để trốn.”
“Thì ra là ngươi đi báo tin cho Trấn Viễn tướng quân.”
Thảo nào thiên đạo của thế giới này lại giúp đỡ cho Trấn Viễn tướng quân.
Thiên đạo là thứ vô hình, không thể trực tiếp giúp đỡ nữ chính, nhưng mà nó có thể ảnh hưởng đến lòng người.
“Đúng thì như thế nào.”
“Nói cái gì cũng đều là nói lung tung, trực tiếp đánh đi.” Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm trong tay, vỗ mông ngựa một cái, ngựa lập tức xông về phía đối diện.
Khương Chỉ biến sắc.
Tần Hoa mang theo nàng lùi về phía sau.
Người phía sau của hắn lập tức tiến lên, hô to khẩu lệnh xông lên nghênh tiếp Thời Sênh.
Nếu không phải là thế giới này không có linh lực, không đánh ra được đại chiêu, chỉ vài phút là cô có thể dùng thiết kiếm gϊếŧ chết hết đám người kia.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Khương Chỉ nhìn thấy Thời Sênh ra tay.
Nhưng mà bất kể là nhìn bao nhiêu lần, cũng không thể lắng lại chấn động ở dưới đáy lòng của nàng.
Thanh kiếm kia của nàng ta rốt cuộc là có lai lịch gì.
“Bảo vệ nàng cho tốt.” Tần Hoa giao Khương Chỉ cho người phía sau, còn hắn nhanh chóng lắc mình đi về phía xe ngựa mà Linh Ước đang ngồi.
Thời Sênh nhìn động tác của hắn, chỉ nâng lên khóe miệng nở nụ cười nhạt, không có bất kỳ động tác gì, tiếp tục vung kiếm chém người.
Máu tươi đem mặt đất nhuộm thành màu đen.
Trong không khí lưu động mùi máu tanh, nồng nặc đến mức làm cho người ta buồn nôn.
Tần Hoa rất dễ dàng liền đến trước xe ngựa, trong lòng của hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng mà động tác cũng không dám dừng lại, đưa tay vén rèm xe lên.
Linh Ước ngồi ngay ngắn ở bên trong, mặc một bộ quần áo trắng trong thuần khiết, vạt áo phân tán ở bốn phía, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt giao với tầm mắt của Tần Hoa.
Chủy thủ trong tay Tần Hoa đâm về phía Linh Ước.
Linh Ước vẫn ngồi ngay ngắn không nhúc nhích như trước.
Cảm giác quái dị trong lòng hắn càng ngày càng nặng, nhưng lúc này cũng không cho phép hắn thu tay lại.
Chủy thủ cách nơi trái tim của Linh Ước một ngón tay liền dừng lại.
Tần Hoa cảm thấy phía trước có một lực đạo rất lớn, làm thế nào hắn cũng không thể đâm được xuống.
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không chuẩn bị bất kỳ cái gì liền mang theo hắn đi ra ngoài sao?” Coi bảnn bảo tiêu thư là đứa bị thiểu não sao?
Sau lưng vang lên giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tiếp theo hắn liền cảm thấy thân mình bị một đạo lực lớn đánh bay, ngã vào trong vũng máu.
“Phốc…” Tần Hoa che ngực, trong cơ thể huyết khí cuồn cuộn, từng sợi tóc dựng đứng lên, Sát Mã Đặc phiên bản cổ đại.
Tần Hoa nhìn về phía nữ tử cưới ngựa chẳng biết đã đến lúc nào.
Thời Sênh đến bên cạnh xe ngựa, vẻ mặt của cô tràn đầy vẻ châm chọc khinh thường, giống như là đang nhìn một phế vật.
“Làm việc không nên dựa vào cảm xúc, ngươi biết rõ thực lực của ta sao? Ngươi biết phủ thừa tướng nắm giữ bao nhiêu thế lực hay sao? Xông lên giận dữ vì hồng nhan, thì cũng phải có thực lực mới được.
Ngươi nói có đúng không, thế tử Tần quốc.”
Sắc mặt của Tần Hoa nháy mắt tái nhợt, nhất thời trở nên âm trầm.
Ngay cả thân phận của mình mà nàng cũng biết.
Thời Sênh để cho ngựa tới gần xe ngựa hơn, vươn tay về phía bên trong xe ngựa.
Linh Ước đứng dậy đặt tay mình vào trong tay của Thời Sênh.
Thời Sênh dùng một chút sức, Linh Ước liền an vị ngồi ở phía trước cô, còn cô ngồi ở phía sau hắn.
Thời Sênh phải cảm tạ thế giới này đều phổ biến việc thân hình nữ tử cao hơn so với nam tử, nếu không ở cái tư thế này cô thật sự có chút khống thể khống chế được.
“Gϊếŧ.”
Thời Sênh ra lệnh một tiếng, người vừa mới bảo vệ Linh Ước, không cần phải bảo vệ xe ngựa nữa, liền trực tiếp xông về bốn phía.
Tiếng chém gϊếŧ lại một lần nữa nổi lên.
Thời Sênh mang theo Linh Ước, giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, nhàn nhã đến mức làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi hận không thể chọc hai cái lỗ thủng ở trên người cô.
Nhưng mà những người hứng phải công kích của cô đều sẽ có kết cục giống như Tần Hoa.
Linh Ước thưởng thức vật ở trong tay, đó là một cái vòng tròn hình quả cầu nhỏ, bên ngoài quả cầu nhỏ này rải rác các lỗ nhỏ rỗng ruột giống như một cái tổ ong, một tiểu cầu rất là huyền ảo.
Bất kể là thợ làm hay là thiết kế, hắn cũng chưa từng thấy qua.
Đây là thứ mà thời điểm xuất phủ nàng cho hắn, không nghĩ tới uy lực lại lớn như vậy.
“Năng lượng bên trong chỉ có thể dùng trong mấy giờ thôi, thỉnh thoảng dùng để phòng thân có thể, không có tác dụng gì lớn.” Thời Sênh thấy hắn tò mò đối với quả cầu nhỏ này, liền lên tiếng giải thích rõ.
Loại đạo cụ này phải đến tinh tế vị diện mới có.
Sau này có cơ hội, làm cho hắn một cái có thể kéo dài cả tính công kích lẫn phòng thủ một thể.
Linh Ước quay đầu nhìn nàng, đột ngột hỏi, “Nàng đến từ nơi nào.”
Thời Sênh sửng sốt một chút.
“Nàng cũng không phải là Quân Ly Ưu lúc đầu.” Linh Ước tiếp tục nói: “Nàng đến từ nơi nào.”
Quân Ly Ưu không có những vật kỳ lạ như vậy, Quân Ly Ưu cũng sẽ không lớn lối cuồng vọng như vậy.
Mặc kệ là nhìn từ chỗ nào, nàng cũng không phải là Quân Ly Ưu.
Nàng không ăn khớp với thế giới này.
“Ta đến từ…” Thời Sênh dừng lại, đột nhiên ôm chặt hắn, “Chàng sẽ sợ ta sao?”
Cô không muốn lừa dối hắn.
Cho nên hắn hỏi, cô sẽ nói.
Nhưng bây giờ hắn vẫn là dùng thân thể của con người, sẽ phải chịu tư tưởng hạn chế của cỗ thân thể này.
Cô sợ khi cô nói, hắn sẽ sợ mình.
Đáp lại Thời Sênh chính là đôi môi ấm áp của Linh Ước.
Mặc kệ nàng là ai, hắn chỉ biết một điều, nàng là của hắn.
Thời Sênh lập tức đoạt lấy quyền chủ động, mãi cho đến khi hai người đều có chút thở dốc mới tách ra, “Ta đến từ một thời không rất xa xôi.”
Khoảng cách của bọn họ không chỉ là thời không, còn có…
“Nàng sẽ rời đi sao?”
Sẽ.
Cho đến thời điểm chàng tử vong.
“Chàng ở đâu ta liền ở đó.”
“Nàng ở đâu ta liền ở đó.” Linh Ước lặp lại một tiếng.
Cuối cùng một chút bất an ở dưới đáy lòng liền hoàn toàn biến mất.
Hắn ở, thì nàng ở.
Mấy người làm nền vây xem ở phía dưới, “…”
Đại nhân, bây giờ không phải là lúc để cho ngài phát thức ăn cho chó.
Nơi này là chiến trường, chiến trường đấy được không?
Có thể có chút hình tượng thừa tướng không., nhiều người đang nhìn kìa
Danh Sách Chương: