Thấy bên kia sắp động thủ, trong góc đột nhiên vang lên tiếng động lớn.
Chén thủy tinh rơi xuống đất vỡ loảng xoảng.
Tất cả mọi người theo bản năng nhìn về phía đó.
Thấy rõ người đứng đó, cả đám nhất thời ngớ người.
Sao lại có hai Di Nại?
Thời Sênh nhảy qua những mảnh thủy tinh vỡ, đi thẳng vào chính giữa, tà váy đen lay động, những bông tường vi đỏ trên thân váy đung đưa.
Trên tay cô cầm một thanh kiếm, đằng đằng sát khí, nhìn hơi kinh hãi, mọi người tự giác nhường đường cho cô.
Lăng Hương nhìn Thời Sênh, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, sao cô ta lại ở chỗ này?
Không phải cô ta bị trận pháp của chủ nhân bao vây sao? Sao lại ở đây?
“Sao lại náo nhiệt vậy? Thảo phạt tôi sao?” Thời Sênh không buồn liếc Lăng Hương một cái, ngược lại nhìn Đỗ Tuyệt, kéo khóe miệng cười âm trầm, “Đỗ tiên sinh, lá gan anh lại to lên rồi.”
Đỗ Tuyệt đã nghe từ những người ở đó biết được có hai Di Nại giống nhau như đúc.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước ông cụ ngăn cản hắn.
Đỗ Tuyệt gần như có thể khẳng định, cô gái cầm kiếm này mới chính là Di Nại đứng cùng với Tây Ẩn.
Ánh mặt cuồng vọng này khẳng định không ai có thể đóng giả.
“Cô là ai?” Phí Kỳ lớn tiếng chất vấn.
“Mắt mù không nhìn thấy sao? Có muốn đến bác sỹ nhãn khoa không?” Thời Sênh hướng ánh mắt lạnh băng nhìn Phí Kỳ.
Phí Kỳ: “…” Nhóc con này đúng là kiêu ngạo, dám nói chuyện với lão như vậy.
“Khắc Nhĩ!” Tranh cãi với bậc con cháu là tự hạ thấp thân phận, Phí Kỳ quát lên với Khắc Nhĩ, đây là con gái nuôi của ông ấy, ông ấy phải giải thích cho thỏa đáng.
“Quát cái gì.” Thời Sênh đột ngột chém ra một đường kiếm.
Nhìn như tùy tiện dùng tay vung lên không mang theo chút lực nào, nhưng lại có một cỗ lực lượng vô hình bị chém ra, quét ngang mọi thứ.
Phí Kỳ phản ứng cực nhanh tránh đi, nhưng mọi vật phía sau lão bị đánh cho chia năm xẻ bảy.
Tránh được một kiếp, mọi người kinh hãi nhìn kiếm trên tay Thời Sênh.
Một nhát kiếm bình thường như vậy mà lại có uy lực thật lớn! Này cũng quá… đáng sợ.
“Giả mạo tao thích chứ.” Thời Sênh làm Phí Kỳ ngậm miệng, mới nhìn Lăng Hương, “Lại đây, chúng ta tâm sự chuyện nhân sinh.”
Trong lòng Lăng Hương kinh hoảng, thân thể không tự chủ được rối loạn lui lại phía sau, ánh mắt liếc tứ tung.
Chắc chắn cô ta đã sớm bị phát hiện, cho nên người nhà này mới lãnh đạm với cô ta như thế.
“Em gái ngoan, muốn đi đâu thế?” Lăng Hương thấy sau lưng chợt lạnh, Thụy Y cùng hai người nữa ngăn cản đường lui của cô ta.
Thụy Y động tác nhanh chóng bóp cổ cô ta, “Ngay cả tiểu công chúa nhà ta cũng dám giả mạo, ai cho cô cái gan đấy hả.”
“Ô ô…” Bọn họ quả nhiên đều biết.
Nhưng vẫn xem cô ta như con khỉ mà đùa giỡn.
“Khắc Nhĩ, đây là tình huống gì.” Quần chúng còn đang mơ hồ đều muốn biết rõ.
Đây chẳng phải là Di Nại sao? Sao lại có thêm một Di Nại?
Khắc Nhĩ thanh giọng nói, “Cô gái này giả mạo Di Nại, nhưng không biết cô ta có mục đích gì nên mới giữ lại…”
Giọng nói của Khắc Nhĩ vang lên không nhanh không chậm, giải thích nhanh gọn dễ hiểu, rất nhanh mọi người đều hiểu được.
“Người nọ rốt cuộc là ai gϊếŧ.” Mặc kệ là Di Nại giả hay Di Nại thật, bọn họ đều là Huyết Tộc
“Ta lấy danh nghĩa Thân Vương cam đoan, việc này không quan hệ tới Di Nại.” Khắc Nhĩ vẻ mặt nghiêm túc.
Có thể lấy danh nghĩa Thân Vương cam đoan cũng giống như thề độc, mọi người trong tộc đa số đều tin tưởng.
Phí Kỳ nhếch môi cười lạnh, “Đây chỉ là lời nói một bên của cô, ai biết người nào là thật người nào là giả, ai mới là người vi phạm quy ước.”
“Phí Kỳ, sao ông cứ nhằm vào ta?” Con ngươi Khắc Nhĩ lóe lên một tia nguy hiểm.
“Bởi vì lão là nội gián.” Thời Sênh cắt ngang nói.
“Con nhóc ranh, cô nói bậy bạ gì đó.” Phí Kỳ giận dữ.
Thời Sênh giống như bị dọa, lui lui xuống, “Ôi, nói chút thôi mà, ông kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ đúng là nội gián?”
“Nói hươu nói vượn.” Phí Kỳ quát lớn một tiếng, sau mới bình tĩnh lại, “Ta là Thân Vương Huyết Tộc, địa vị thân phận mọi thứ đều có, sao ta phải làm nội gián?”
“Ông muốn xưng vương xưng bá cũng không chừng?”
Khắc Nhĩ nhìn Thời Sênh đang mở miệng nói mò ở bên cạnh, không biết vì sao ông bỗng nhiên có chút tin lời cô.
Phí Kỳ từ trước đến nay tranh quyền với ông, lần này sao lại giúp đỡ Huyết Liệp… Nhưng không có chứng cứ, ông không dám nói lung tung.
“Cô đừng có nói sang chuyện khác, hiện tại nói chuyện cô và cô gái này, ai mới là Di Nại, ai là hung thủ.” Phí Kỳ hổn hển quát lên.
“Thiểu năng.”
“Cô mắng ai?”
“Mắng ông.”
Phí Kỳ tức giận đến tăng huyết áp, nếu bây giờ không có mấy Thân Vương bên cạnh giữ lão, nhất định lão sẽ động thủ.
“Khụ khụ… Khắc Nhĩ Thân Vương, ân oán nội bộ của các người, chúng ta không muốn biết.” Ông cụ của bên Huyết Liệp ho khan một tiếng, đem lực chú ý kéo lại, “Hiện tại chúng ta chỉ muốn biết, ai là Di Nại thật.”
“Một đám thiểu năng.” Thời Sênh bắt đầu công kích
Khắc Nhĩ: “…” Con gái nhà ông mắng cả ông vào đấy phải không?
“Cô gái, đừng có ngông cuồng như vậy.” Sắc mặt ông cụ trầm xuống.
Thời Sênh chém một kiếm xuống đất, không biết mặt sàn làm bằng chất liệu gì mà trực tiếp nứt ra, kiếm vững vàng cắm trong khe.
Mọi người bốn phía đều lộ vẻ sợ hãi, lùi ra sau vài bước.
“Tôi ngông cuồng hay không liên quan gì đến các ông, ông có thể gϊếŧ tôi sao?” Thời Sênh không khách khí công kích ông cụ.
Ông cụ: “…”
Đỗ Tuyệt có kinh nghiệm bị Thời Sênh phát giận, chạy nhanh đến đỡ lấy ông cụ, nói nhỏ với ông ta vài câu.
Tuy rằng không thấy Tây Ẩn, nhưng ai biết vị kia có đây không.
Ông cụ nghe xong quả nhiên bình tĩnh lại, nếu có vị kia ở phía sau làm chỗ dựa thì cô quả thật có cái để ngông cuồng.
Cho dù cô có thật sự gϊếŧ người, chỉ cần vị kia mở miệng, bọn họ cũng không làm gì được cô.
Thời Sênh buông kiếm, lật cổ tay, một chiêc nhẫn xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nõn, cô đeo nhẫn vào.
Nhìn thấy nhẫn, người Huyết Tộc đều cúi đầu xuống.
Thời Sênh giơ cao tay, di chuyển một vòng.
Sắc mặt Phí Kỳ cực kém, yết hầu lên xuống vài lần, cuối cùng không nói một từ.
“Nếu như đã xác định được Di Nại, vậy vị giả mạo kia…” Người thương thuyết của Huyết Tộc đi ra nói.
“Sao các người có thể xác định cô ta chính là Di Nại?” Có người bên Huyết Liệp không phục.
Chỉ là một cái nhẫn, nếu bị trộm thì sao?
Người thương thuyết xem thường nhìn người nọ một cái, nhưng vẫn giải thích: “Di Nại Điện hạ là Huyết Tộc thuần chủng, nhẫn của cô là được lưu truyền trong gia tộc, chỉ cô có thể đeo, người khác đeo vào chỉ có con đường chết.”
Ông cụ ho khan một tiếng, những người muốn gây sự lập tức im lặng.
Thời Sênh thu hồi nhẫn, rút kiếm hướng về phía Lăng Hương đang bị Thụy Y giữ.
“Cô muốn làm gì…” Lăng Hương tái mặt, trên môi lại tô son đỏ rực rỡ, lúc này nhìn như bồn máu.
“Cho mày hai lựa chọn.” Thời Sênh cong mắt.
Danh Sách Chương: