Sinh bệnh nằm viện, Thời Sênh cảm thấy thời buổi ác ý, rất thống khổ.
Chán ghét thân thể yếu ớt.
Chờ Thời Sênh khỏe lại, trở lại ban biên tập, cuộc gặp mặt hằng năm đã chuẩn bị không sai biệt lắm.
Lần này cuộc gặp mặt sẽ được cử hành ở một khu danh lam thắng cảnh, gặp gỡ xong còn có thể cho tác giả du lịch một phen.
Nhϊếp Thành không hiểu sao lại không tìm Thời Sênh gây phiền toái.
Ở công ty, ngay cả mặt hắn cũng rất ít nhìn thấy.
Về phần Thư Tuyệt, càng đừng nói nữa, giống như chơi trò mất tích, căn bản tìm không thấy.
Dùng một câu của Tống Manh Tử, đại nhân vật làm sao cùng cấp bậc với đám tiểu lâu la các cô.
Mãi đến khi xuất phát, Thời Sênh cũng không nhìn thấy Thư Tuyệt, tim thật mệt.
“Tiểu Y, Tiểu Y, bên này.”
Sân bay người đến người đi, Tống Manh Tử một thân màu hồng chói mắt, đang ngoắc ngoắc Thời Sênh, bên cạnh là những người khác trong ban biên tập.
Loại hỗ trợ du lịch này, những phòng ban khác tham gia không nhiều lắm, nhưng mà ban biên tập, tuyệt đối là toàn bộ nhân viên đều đi.
Thời Sênh chỉ mang theo một cái ba lô, so với bao lớn bao nhỏ của những người khác, thoạt nhìn giống như đến đưa tiễn.
“Cô mặc thành như vậy là muốn đi thi sắc đẹp sao?” Thời Sênh chọc chọc cái váy hồng trên người Tống Manh Tử.
“He he! Như vậy tác giả của tôi liếc mắt một cái có thể nhận ra tôi.”
Tác giả trực tiếp đi khu thắng cảnh, sẽ gặp bọn họ ở đó.
“Tôi không biết cô.” Thời Sênh giật giật khóe miệng, khoát tay, bước sang bên cạnh vài bước.
Người ngu ngốc như vậy, bản cô nương không quen.
“Tiểu Y, cô đừng như vậy!” Tống Manh Tử kéo tay Thời Sênh.
Tống Manh Tử lôi kéo Thời Sênh bùm bùm nói chuyện, thời gian trôi qua phi thường nhanh, lập tức sẽ đăng ký.
“Phải đăng ký rồi, Nhϊếp tổng biên sao còn chưa tới?”
“Gọi điện thoại hỏi một chút?”
Lúc mọi người chuẩn bị gọi điện thoại, Nhϊếp Thành mang theo một người từ ngoài sân bay tiến vào.
Mẹ kiếp, nam chính công dám đưa cả nam chính thụ đi.
“Ai vậy nhỉ? Công ty chúng ta sao? Trước kia sao chưa thấy qua?”
“Còn đi cùng Nhϊếp tổng biên đến…”
Nhϊếp Thành đi đến trước mặt mọi người, chỉ chỉ Tạ Ngôn đang đứng cách hắn một khoảng, “Tác giả Ngôn Diệp Chi.”
Mọi người ồ lên, thì ra là tác giả, nhưng mà sao lại quen biết Nhϊếp tổng biên?
“Chào mọi người.” Tạ Ngôn nói cười chào hỏi.
“A, xin chào, tôi siêu thích văn của anh.” Người Nhϊếp tổng biên mang đến, tất cả mọi người thực nể tình nói vài câu.
Biên tập đối với trang web nhà mình, tác giả nào có chút nổi danh thì đều biết đến.
Tống Manh Tử cùng Thời Sênh đứng ở phía sau, cô chút kích động vỗ vỗ Thời Sênh, “Hắn chính là Ngôn Diệp Chi?”
“Ừ.”
Tống Manh Tử lập tức vứt bỏ Thời Sênh, “Tôi muốn đi tìm hắn ký tên, tôi siêu thích văn của hắn.”
Thời Sênh: “…”
Tống Manh Tử quả thật đi tìm Tạ Ngôn ký tên.
Nhưng bởi vì phải đăng ký, cho nên Tống Manh Tử chỉ kịp nói với Tạ Ngôn một câu.
Lúc lên máy bay, Tạ Ngôn mới nhìn thấy Thời Sênh, thần tình kinh ngạc và phức tạp.
Nhϊếp Thành che trước mặt Tạ Ngôn, đưa hắn tới khoang hạng nhất.
“Thế mà tôi còn thấy được Ngôn Diệp Chi.
Hắn còn ký tên cho tôi.” Tống Manh Tử vẻ mặt mê muội.
Thời Sênh quyết định tránh xa kẻ ngu ngốc này một chút.
Dù sao người cô ta thích chính là tình địch của cô, à không, là kẻ thù.
Tống Manh Tử cũng không buông tha cho Thời Sênh, “Tiểu Y, Thần Thú của anh ta hay cực, còn có “Kiều tử ân sủng” nữa.
Tôi thích nhất hai bộ này.
Đáng tiếc Thần Thú về sau không hay như lúc trước nữa.”
Về sau không ai sửa văn cho hắn, đương nhiên không hay rồi.
“Không đúng a… Tiểu Y, tôi nhớ rõ trong danh sách của cô hình như không có hắn?”
Hưng phấn xong, chỉ số thông minh của Tống Manh Tử mới trở về.
“Ừm.”
“Vậy hắn…” Tiểu Y che miệng, không thể tin nhìn Thời Sênh.
Sẽ không phải giống như cô nghĩ chứ?
Không thể nào?
Thời Sênh mỉm cười, “Nhϊếp Thành dẫn hắn tới.”
“Trời ạ!” Tống Manh Tử kinh hô một tiếng, nhận thấy thanh âm của mình quá lớn.
Cô lại mau chóng áp chế, “Hắn hắn hắn hắn cùng Nhϊếp Thành…?”
Là loại quan hệ kia sao?
Tống Manh Tử kêu một tiếng tức giận, nhấn mạnh sẽ không thích Tạ Ngôn.
Ai bảo hắn cấu kết với Nhϊếp Thành.
Tình nhân của kẻ thù, thì phải là kẻ thù.
Xuống máy bay tới khu thắng cảnh đã mất không ít thời gian.
Ngày mai mọi người còn phải bận rộn, chuẩn bị phân xong phòng để đi nghỉ ngơi.
Nhưng lúc phân phòng lại có sai lầm, có hai em gái không hợp nhau ở ban biên tập, thật không khéo bị phân đến ở cùng nhau.
Hai người cũng không đồng ý ở cùng đối phương.
Những người khác lại không muốn đổi.
Hai bên liền làm ầm ĩ lên.
Thời Sênh ghé vào trên quầy làm bằng đá cẩm thạch, nhìn hai người bên kia ầm ĩ.
Đều là kịch bản.
Cuối cùng, chắc chắn Tạ Ngôn sẽ đến ở cùng Nhϊếp Thành.
Sự thật chứng minh, Thời Sênh lại một lần nữa nói đúng rồi.
Các tác giả đều được ở phòng đơn, Tạ Ngôn tất nhiên cũng vậy.
Hắn đưa phòng mình cho em gái kia, Nhϊếp Thành tất nhiên sẽ đưa hắn đến ở cùng mình.
Phân phòng xong, mọi người mới lên lầu, đều tự vào phòng mình.
Thời Sênh vốn là ở cùng một người khác, kết quả Tống Manh Tử cưỡng ép đổi phòng với người ta.
“Tiểu Y… Cô nói Nhϊếp Thành cùng Tạ Ngôn đang làm cái gì?” Tống Manh Tử bát quái hỏi.
Thời Sênh ghé vào giường, chơi điện thoại di động, đầu cũng không nâng, trả lời, “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là làʍ ŧìиɦ rồi.”
“… Tiểu Y, không nghĩ tới cô lại đen tối như vậy.”
Thời Sênh bĩu môi, “Nói lý tí đi cô em, là cô hỏi tôi bọn họ đang làm gì.”
Tống Manh Tử: “…” Có hỏi thì cô cũng đừng nói trắng ra như vậy chứ!
Ngoài Tống Manh Tử đoán Nhϊếp Thành và Tạ Ngôn, những người khác ở ban biên tập cũng đoán.
Dù sao lúc trước có nghe đồn, nói Nhϊếp Thành kỳ thật thích đàn ông.
…
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, người ban biên tập đi tới địa điểm tổ chức, chuẩn bị nghênh đón nhóm đại thần sắp đến.
Tống Manh Tử nói cũng rất đúng, cô một thân hồng y, những tác giả mà cô ấy phụ trách, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Người tới càng ngày càng nhiều, mấy tác giả Thời Sênh báo lên cũng tới rồi, nhìn thấy Thời Sênh đều có chút ngoài ý muốn.
Không ngờ biên tập lại còn trẻ như vậy.
Tác giả viết đam mỹ chỉ có một nam sinh, cho nên bị mấy em gái vây quanh, cậu nam sinh này có hơi mất tự nhiên.
Mọi người có thời gian một ngày, ngày hôm sau mười giờ mới bắt đầu hoạt động.
Tác giả của ai thì biên tập đó sắp xếp chỗ ở và giải quyết một số vấn đề khác cho họ.
Thời Sênh chỉ có năm người, sắp xếp rất nhanh, chuẩn bị đi thang máy về phòng mình.
Ting —
“Nhϊếp Thành, anh đủ rồi, anh đưa tôi tới, tôi cũng đã tới.
Nơi này có nhiều người, anh có thể ý tứ một chút được không?”
Sau một tiếng này, cửa thang máy cũng mở ra, người từ bên trong đi ra.
Thời Sênh: “…” Vì sao đến chỗ nào có thể gặp nhân vật chính?
Trong thang máy, Tạ Ngôn nghe được tiếng cửa mở, mạnh mẽ đẩy Nhϊếp Thành đang ôm mình ra, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài, ngay cả người ngoài cửa là ai cũng không nhìn.
Nhϊếp Thành không nhanh không chậm từ thang máy đi ra, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Thời Sênh một cái, theo Tạ Ngôn đi.
Thời Sênh không nói gì, nhìn theo Nhϊếp Thành.
Chờ cô chuẩn bị vào thang máy, phát hiện thang máy đã đi lên trên rồi, cô buồn bực đợi một chuyến.
Vài phút sau sau, thang máy mới xuống dưới.
Thời Sênh đi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng vào lại mở rarất nhanh.
Một nam nhân mặc y phục thoải mái màu đen đứng ngoài.
Hắn nghe điện thoại, một tay đút vào túi, đầu hơi hơi cúi, giống như chuẩn bị tiến vào.
Nhưng mà giây tiếp theo, sắc mặt hắn khẽ biến, xoay người rời đi rất nhanh.
Thời Sênh: “…”
Danh Sách Chương: