Hắc y nhân phát hiện tình thế không đúng, lập tức rút quân.
Những hắc y nhân bị bắt lại không chút do dự liền tự sát.
Nhan Cẩm Tú bị thương không nặng lắm, cũng không phải nhẹ, che đậy rất tốt sự thật là nàng ta biết võ công.
Nhan Cẩm Tú được Đoan Mộc Khởi ôm lên bờ.
Khi đi qua Thời Sênh, Đoan Mộc Khởi quét ánh mắt lạnh lẽo qua cô một cái.
Thời Sênh nghiến răng, đầu của nam chính đại nhân có phải có bệnh không? Cô chẳng làm gì cả, hắn lại cứ làm ra vẻ như cô xúi giục sau lưng là thế nào?
[…] Cô đánh người ta một trận, người ta có thể không thù cô sao? Ký chủ thiểu năng!
“Mi nói gì?”
[…] Không nói gì cả, mất điện rồi, offline.
“Điện hạ?” Câu nói vừa nãy Thời Sênh buột miệng, Ngự Lâm Quân khó hiểu hỏi thăm.
Thời Sênh đang hỏi thăm tổ tông Hệ thống trong lòng, mặt không đổi sắc nói: “Không có gì.”
Một đám công tử tiểu thư bị kinh sợ, chân tay mềm nhũn lên bờ, nhìn thấy Thời Sênh ngồi trên bờ, bộ dạng nhàn nhã, không ít người đều thầm thấy bất mãn.
Ngự Lâm Quân tới sớm như thế, nàng ta lại không bảo Ngự Lâm Quân cứu họ.
Ngày hôm sau Thời Sênh lại bị người ta tố cáo, thân làm Trưởng Công chúa, lại không màng tới thần dân của mình.
Việc này khiến Hoàng Thượng rất đau đầu, ngươi lén lút thì thôi, ngươi lại nghênh ngang khệnh khạng, không phải muốn người ta bôi nhọ sao?
Ngay lúc Hoàng Thượng không biết nên làm thế nào, Tề Thái Phó rất lâu không thượng triều đột nhiên đứng ra, bày tỏ mình đồng ý đi dạy Trưởng Công chúa.
Việc này vừa hay cho Hoàng Thượng một lối thoát, Hoàng Thượng lập tức bằng lòng.
Thế là, khi Thời Sênh không biết, mình đã thêm một Thái Phó.
“Có việc khởi bẩm, không việc thoái triều.” Giọng nói the thé của thái giám truyền khắp cả Kim Loan Điện.
“Bệ hạ.” Hộ Bộ Thượng Thư Tống Hoành đứng ra, “Những thứ lần trước đó, bệ hạ định xử lý như thế nào?”
Đám người vốn hơi nhàm chán trên Kim Loan Điện, vừa nghe thấy lời của Tống Hoành, lập tức có tinh thần.
Cái Tống Hoành nói chính là chỗ vàng bạc châu báu vô cớ xuất hiện ở hậu viện nhà ông ta, lô đồ đó đã được đưa tới quốc khố.
Nhưng vì lai lịch bất minh, chỉ kiểm kê, không có bất cứ quy hoạch nào.
Hoàng Thượng im lặng giây lát, “Đã không tra ra gì, vậy thì sung công, quy vào quốc khố.”
“Vâng.” Được cho phép, Tống Hoành thở phào.
Nhưng còn chưa thở xong, đã có người nhắm vào đống vàng bạc châu báu này.
“Bệ hạ, gần đây Binh Bộ chúng thần cần đổi binh khí, Tống đại nhân luôn ép xuống, nói là quốc khố trống rỗng, vậy giờ Tống đại nhân không thể thoái thác nữa, Binh Bộ đổi binh khí, cũng là để bảo gia vệ quốc, bệ hạ thấy thế nào?”
Người nói chuyện, chính là Binh Bộ Thượng Thư Đoàn Phong.
Trước đây Đoàn Phong đã căm phẫn, vì sao nhiều đồ như thế không xuất hiện ở hậu viện nhà hắn, lại xuất hiện ở hậu viện của tên Tống Hoành chết tiệt đó, ai biết hắn có giấu trộm không.
Lúc này nói thế nào cũng phải xẻo vài miếng thịt của hắn xuống.
“Đoàn đại nhân, Binh Bộ các người mới đổi binh khí mấy tháng trước? Giờ lại không có chiến tranh, sao có thể tiêu hao nhanh như thế?” Tống Hoành lớn tiếng phản bác.
Đoàn Phong cười lạnh, “Lần trước Tống đại nhân phê duyệt mới được bao nhiêu? Đâu có đủ cho nhiều binh tướng như thế của Binh Bộ đổi?”
“Đoàn đại nhân dùng các loại lý do xin bạc ở Bộ Hộ, còn không đủ sao?”
“Tống đại nhân có ý gì? Ý ngài là ta biển thủ tiền sao? Đoàn Phong ta hiếu trung với bệ hạ, sao có thể làm loại việc này.
Tống đại nhân ngài đừng có ở đó mà vu oan người.”
“Đoàn đại nhân có làm hay không trong lòng ngài tự rõ.”
“Ngài…”
Hai người trực tiếp cãi nhau trên triều đường, Hoàng Thượng luôn im lặng, cũng không biết đang nghĩ gì, khi hai người cãi nhau kịch liệt, một tiểu thái giám vội vàng vào từ cửa ngách.
“Bẩm bệ hạ, Thừa tướng đại nhân trở về rồi.”
Giọng câu này không lớn, nhưng Kim Loan Điện đang cãi vã ồn ào nhanh chóng yên lặng trở lại.
…
Nhan Phủ.
Nhan Cẩm Tú nằm trên giường, bên cạnh giường có một người ăn mặc nha hoàn đang quỳ.
“Tiểu thư, chỗ vàng đó có tung tích rồi.”
Nhan Cẩm Tú liếc mắt, trên gương mặt tái nhợt đầy lạnh lùng, “Ở đâu?”
Nha hoàn im lặng giây lát, nhả ra hai chữ, “Quốc khố.”
Tròng mắt Nhan Cẩm Tú co lại, “Tin tức chính xác chứ?”
“Tuyệt đối là thật.
Hôm nay Binh Bộ Thượng Thư và Hộ Bộ Thượng Thư đã cãi nhau vì việc này.”
“Khụ khụ khụ…” Nhan Cẩm Tú đột nhiên ho lên, sắc mặt càng tái nhợt, nha hoàn vội đứng lên vuốt vuốt lưng cho Nhan Cẩm Tú.
“Tiểu thư, nô tì nghi ngờ có nội gian.” Nha hoàn đè thấp giọng.
Việc này tiểu thư giao cho nàng đi làm, nàng chỉ từng nói cho mấy người tin tưởng nhất, nhưng đợi khi người của nàng tới, bên trong đã bị dọn sạch rồi.
Nhan Cẩm Tú ho một trận, hít sâu một hơi, “Không thể nào, nhiều đồ như vậy, từ lúc để lộ tin tức chỗ chúng ta, tới lúc dọn đi những thứ đó, động tác không thể nhanh như thế được.”
“Vậy tiểu thư cảm thấy?”
“Người từng xuống vách núi hôm đó có Ngự Lâm Quân đi tìm Đoan Mộc Trường Ninh, còn có…” Nhan Cẩm Tú dừng lại, “Đoan Mộc Khởi.”
“Tiểu thư nghi ngờ Quận Vương Gia?” Nha hoàn kinh ngạc.
“Hắn xuất hiện quá trùng hợp, hơn nữa chỗ đó rất gần sơn động.” Nhan Cẩm Tú bình tĩnh phân tích, “Thế lực ngầm của Đoan Mộc Khởi tra được chưa?”
Nha hoàn lắc đầu, “Người bên cạnh Quận Vương Gia đều rất bình thường, chưa từng liên lạc ai.
Từ khi hồi kinh tới giờ, người từng tiếp xúc chúng ta đều điều tra rồi, không có gì bất thường.”
“Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.” Nha hoàn cung kính đáp lời, nàng ngó ngó Nhan Cẩm Tú, cẩn thận mở miệng, “Tiểu thư, người thật sự cảm thấy là Quận Vương Gia?”
Nhan Cẩm Tú sờ vết thương trên cánh tay, mắt cúi thấp, “Hắn có hiềm nghi lớn nhất, tra rõ thì hơn.”
“Thuộc hạ hiểu.”
…
Khi Nhan Cẩm Tú nghi ngờ Đoan Mộc Khởi, Đoan Mộc Khởi còn chưa biết chút gì, toàn bộ tâm tư của hắn lúc này đều là thanh kiếm trong tay Thời Sênh.
Nhưng người của hắn tra tới tra lui, không có bất cứ tin tức gì.
Trong cung cũng không có ai từng thấy Trưởng Công chúa từng dùng thanh kiếm này.
“Vương gia, cái này có phải là Trưởng Công chúa điện hạ nhặt được ở dưới vách núi không?” Quản gia đưa ra quan điểm của mình.
Trước đây Trưởng Công chúa không có, từ sau lần trở về đó liền có, cách giải thích duy nhất chính là, nàng ta có được nó khi ở dưới vách núi.
Núi cao như thế, Trưởng Công chúa ngã xuống, không có chuyện gì, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Đoan Mộc Khởi nghĩ tới Thời Sênh đột nhiên biết võ công, thật sự có khả năng cô có được thứ đồ gì tốt ở dưới vách núi…
“Trông chừng nàng ta cho ta.”
“Vâng.” Quản gia đáp lời, hắn do dự một lát, “Vương gia, có việc lão nô muốn bẩm báo với người một chút.”
Đoan Mộc Khởi bưng trà bên cạnh lên, ngậm một ngụm, “Nói.”
“Người của Nhan tiểu thư gần đây đang điều tra chúng ta, chúng ta có cần làm gì không?” Trước đây Đoan Mộc Khởi từng dặn dò, không được hạ thủ với Nhan Cẩm Tú, cho nên quản gia mới phải hỏi riêng.
Đoan Mộc Khởi trầm ngâm giây lát, “Không được bộc lộ thứ quan trọng nhất, cái khác mặc nàng ta điều tra.”
Hắn muốn xem xem nữ nhân đó có thể tra ra được bao nhiêu.
Rõ ràng là con mèo hoang móng vuốt sắc nhọn, lại cứ giả bộ thành con cừu non vô hại.
Như vậy càng thú vị hơn phải không?
Danh Sách Chương: