Tẩm cung chỉ có hai ngọn đèn còn cháy, ánh sáng mờ mờ.
Thời Sênh liếc nhìn bốn phía nhưng không thấy bóng một ai.
Dù là không thấy người nhưng vẫn có thể cảm giác được trong tẩm cung có một hơi thở rất lạnh nhạt.
Cô đi tới gần long sàng, màn che lại cảnh bên trong.
Cũng may là lụa mỏng nên còn có thể nhìn ra trên đó có người đang nằm.
Thời Sênh nghiến răng, xắn tay áo, chuẩn bị đánh người.
Tay cô vừa mới đụng vào màn chen, cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra.
Tẩm cung tối tăm lập tức sáng lên, Cấm vệ quân tay cầm vũ khí vây chặt lấy cô.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, giỏi lắm!
Người trên giường ngồi dậy, hắn chỉ mặc một cái áo trong lỏng lẻo, khuôn ngực nở nang như ẩn như hiện.
Thần tình hắn lạnh lùng, con ngươi nhìn xuyên qua màn lụa gắn chặt vào Thời Sênh, “Dung Vương, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào tẩm cung của Trẫm, không biết có ý định gì?”
Thời Sênh thành thật đáp, “Muốn đánh ngươi.”
Cấm vệ quân xung quanh hít vào một hơi, người thiếu niên này thật to gan, lại định đánh Bệ hạ, còn không bị ngũ mã phanh thây mới lạ đó.
Có thể lẻn vào cung… thực ra lá gan cũng không hề nhỏ.
Nhưng mà Xích Diệu bọn họ có Dung Vương nào đâu nhỉ?
Giọng của Kỳ Uyên càng lạnh hơn, “Trẫm đắc tội gì với Dung Vương sao?”
Ý tứ đó đại khái là… ban ngày ngươi lẻn vào tẩm cung của ông, ông còn chưa tính sổ gì với ngươi.
Đêm hôm ngươi lại chạy tới đánh ông, chán sống đúng không?
Ừm, lời phiên dịch trên kia chỉ là Thời Sênh tưởng tượng mà ra.
Trên thực tế, Kỳ Uyên chỉ lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt như lúc nào cũng có thể hạ lệnh kéo ra ngoài chém vậy.
Nói thật, Phượng Từ đáng sợ như thế, Thời Sênh rất không thích.
Bản cô nương không đào tạo nổi Phượng Từ hung tàn thế này.
Hay là đổi thế giới khác đi?
[… Ký chủ, hắn còn có thể cứu giúp được mà, thật đấy!] Cô không cần tùy tiện liền muốn đổi thế giới.
Đây là trò chơi đứng đắn… À không, không phải trò chơi.
Quả nhiên, Kỳ Uyên liền mở miệng, “Kéo ra ngoài, chém!”
Thời Sênh nổi giận, “Này! Ông đây tốt xấu gì cũng là Dung Vương của Bắc Lương, ngươi cứ thế chém ta, có ổn không hả?”
Tên ngốc này tại sao biết cô là Dung Vương? Còn bố trí chờ cô ở đây? Thật đáng sợ!
Cấm vệ quân bừng tỉnh, thì ra là Dung Vương của Bắc Lương.
Kỳ Uyên đáp không hề do dự, “Tiễn hắn một đoạn đường.”
Thời Sênh: “…”
Không được, không thể nhịn được sức mạnh hồng hoang trong cơ thể nữa.
Đến đây đi! Rút kiếm đi! Đồ đần kia!
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra.
Cấm vệ quân lập tức lấy lại tinh thần, bàn tay cầm vũ khí đã bắt đầu đổ đầy mồ hôi.
Bệ hạ đứng ngay sau hắn, hắn mà tấn công một cái là Bệ hạ xong đời luôn rồi.
Bệ hạ không biết võ nha!
Công phu mèo cào cũng không có!
Hiển nhiên là nhóm Cấm vệ quân đã suy nghĩ nhiều.
Thời Sênh tấn công bọn họ đầu tiên, nhanh chóng ném hết đám Cấm vệ quân chướng mắt này ra khỏi cửa.
Sau đó cô đóng rầm cửa lại, dán một lá bùa lên, để mặc bọn chúng ở ngoài tông cửa các kiểu.
Thời Sênh quay đầu nhìn người trên giường.
Hắn vẫn ngồi đó, biểu tình không hề có nửa phần gợn sóng.
Nếu không phải con ngươi hắn vẫn chớp, Thời Sênh còn nghĩ đây là tượng khắc.
Kỳ Uyên lấy áo ở bên cạnh choàng lên người, sau đó xuống giường, thắt đai lưng lên.
Kỳ Uyên quan sát người đối diện một chút, đẹp hơn đám công tử thế gia mà hắn từng gặp nhiều, quan trọng nhất là trên người kẻ này có một loại khí chất mạnh mẽ rất tự nhiên.
Khí chất như thế khiến hắn trở nên khác biệt với những người khác.
Kỳ Uyên xoay người, trấn định đi tới bàn ở cách đó không xa, “Dung Vương nửa đêm tới bái phỏng Trẫm là có mục đích gì, không ngại thì nói ra xem?”
Thời Sênh đi theo sau hắn, “Chính là muốn đánh ngươi, sau đó cướp ngươi đi.”
Thân mình Kỳ Uyên hơi sững lại, quay đầu nhìn.
“Cướp đi? Làm gì?”
“Nuôi chứ còn có thể làm gì?” Thời Sênh bày ra vẻ mặt đương nhiên, dù hắn hơi có chút hung tàn nhưng có khi nuôi một hồi sẽ tốt hơn thì sao?
Không nuôi tốt hơn được… vậy thế giới sau gặp lại!
Đại khái là Kỳ Uyên chưa từng nghe ai nói như thế, hơn nữa còn là đàn ông.
Đôi con ngươi lạnh nhạt vụt hiện lên một tia cổ quái.
Sau đó hắn thu lại tầm mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước, ngồi xuống sau bàn, “Dung Vương cảm thấy mình có thể rời khỏi đây sao?”
Thời Sênh cười đến vui vẻ, “Ngươi cảm thấy ta có thể không?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của Dung Vương.” Kỳ Uyên duỗi tay sờ tới nghiên mực trên bàn, cơ quan lập tức khởi động, âm thanh răng rắc vang vọng khắp tẩm cung.
Những mũi tên mang theo ánh sáng lạnh lẽo từ hai phía bắn lại đây.
Thời Sênh đứng yên không nhúc nhích, chỉ vung thiết kiếm một cái, mũi tên như đụng phải một màng chắn vô hình, bị bắn ngược trở về rồi cắm lên hai bên vách tường.
Thân mình của Thời Sênh lóe lên, nhằm về phía Kỳ Uyên đang ngồi.
Vô số ngân châm từ trước mặt bắn tới.
Thời Sênh không đổi sắc mặt, tay vung kiếm gạt đi, sau đó dừng ở ngay trước mặt Kỳ Uyên, túm lấy tay hắn.
Đôi đồng tử của Kỳ Uyên trợn trừng lên.
Thời Sênh nhếch miệng cười, sau đó kéo hắn từ trên ghế xuống đánh đập một trận.
Đánh người xong, Thời Sênh hả giận nhiều.
Cô nắm lấy tay Kỳ Uyên, truyền linh khí vào trong thân thể hắn.
Thế giới này cũng có một chút linh khí, qua mấy tháng nên linh lực trong cơ thể cô đã tụ được một dúm rồi.
Linh lực tiến vào từ kinh mạch của hắn.
Thứ này cũng không dễ khống chế, nếu nhanh quá sẽ làm hắn bị thương, mà nếu chậm sẽ làm linh lực ngưng lại.
Linh lực ngưng lại đối với người có linh lực cũng chẳng sao, nhưng đối với người thường mà nói thì khá nguy hiểm.
Thời Sênh rót linh lực vào nhưng nửa ngày cũng không cảm giác được bất kỳ cái gì.
Cho nên?
Hiện tại phương pháp này đã vô dụng, nhất định phải hôn mới xác định được sao?
Hay là hắn không phải Phượng Từ?
Thời Sênh cúi đầu nhìn người đang bị mình đè lên.
Người đó cũng nhìn lại cô với ánh mắt “Trẫm muốn kéo ngươi ra ngoài chém”.
Người này… thật sự… có lẽ… khả năng… không phải Phượng Từ?
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Thời Sênh ném tay hắn ra, đứng lên, kéo kéo vạt áo.
Trong đáy lòng cô hiện tại rất hoài nghi, sợ bị tên khốn Hệ thống kia hố, cho nên phải quan sát hồi lâu, nếu không được thì dùng phương pháp kia xác định vậy.
Kỳ Uyên trơ mắt nhìn Thời Sênh rời đi.
Cô vừa đi Kỳ Uyên lập tức mở cửa, “Bắt hắn cho Trẫm, không cần người sống.”
“Ta nói này, đừng có tuyệt tình như thế chứ.” Giọng Thời Sênh vang lên từ trên nóc nhà, xuyên qua màn đêm, nhiễm một phần mỏng lạnh, “Về sau, không chừng ngươi sẽ hối hận đấy.”
Không cần sống là cái quỷ gì?
Tức giận!
“Trẫm…” Giọng Kỳ Uyên đột nhiên im bặt, con ngươi hắn trầm xuống, trút lửa giận lên người Cấm vệ quân, “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Bắt không được người thì cùng nhau chịu chém đi!”
Cấm vệ quân: “…”
Vậy rốt cuộc là bắt sống hay không cần bắt sống?
Thời Sênh giẫm lên nóc nhà, nhảy qua bên kia, vừa lúc có thể nhìn thấy Kỳ Uyên.
Cô kiêu ngạo vẫy vẫy tay với hắn, “Lần sau gặp lại.” Sau đó tung người nhảy lên, biến mất trong đêm đen.
Nghe nói, đêm hôm đó, Kỳ Uyên đập vỡ tất cả những thứ có trong cung điện.
Kết quả, bọn cung nữ và thái giám đều phát hiện không vào được tẩm cung của hắn.
Hôm sau, lúc lâm triều, có đại thần dường như còn chưa tỉnh ngủ, úng não nên đối đầu với Kỳ Uyên.
Cơn giận đêm qua của Kỳ Uyên còn chưa tiêu tan, vậy nên đại thần này liền xui xẻo, trực tiếp bị kéo ra ngoài chém đầu.
Lúc hạ triều, chúng đại thần đều run lẩy bẩy.
Danh Sách Chương: