Bên này, Thời Sênh và Phượng Từ đang giao lưu sâu sắc, bên kia, Mộ Bạch nhàn nhã tiến bước vào trong khách sạn.
Hắn mặc rất lịch sự, lại thêm khí chất ưu nhã của người tri thức nên người hầu ở đại sảnh lập tức tiến lên: “Chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”
Hiện tại Tinh Võng không thể sử dụng, khách sạn của bọn họ trên thực tế đã không thể buôn bán, nhưng bên phía Hoàng thất lại hạ mệnh lệnh, bọn họ không thể không mở cửa.
Vì thế hiện tại ở trong khách sạn này toàn là người tới tham dự hội nghị mà thôi.
Mộ Bạch là một người lạ, tất nhiên bọn họ phải cản lại rồi.
Mộ Bạch hơi mỉm cười, đáp lại bằng giọng nho nhã: “Tôi tới tìm Thời gia chủ một chút.”
Người hầu nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Xin hỏi ngài là?”
“Mộ Bạch.”
Mộ?
Người của Mộ gia ư?
Nhưng sao chưa từng thấy bao giờ nhỉ?
Lại còn tới tìm vị kia nữa chứ…
“Xin ngài Mộ chờ một lát, chúng tôi lên báo giúp ngài một tiếng.
Nhưng Thời gia chủ có đồng ý gặp ngài hay không thì chúng tôi cũng không biết được.
Xin mời ngài tới khu nghỉ ngơi để chờ.” Người hầu chỉ về khu vực nghỉ ngơi ở một bên.
“Được.”
Người hầu không ngờ Mộ Bạch lại dễ nói chuyện như thế, thái độ cũng rất hữu hảo, vì thế lòng hảo cảm với hắn cũng tăng thêm mấy phần, bảo người đi lên truyền tin.
Gần đây người muốn gặp Thời Sênh rất nhiều nhưng đều bị từ chối.
Vốn tưởng rằng lần này cũng sẽ bị từ chối y như vậy, ai ngờ cô nhóc hay đi theo cô gái đó đột nhiên xuất hiện, còn hỏi người đang ở đâu.
Người hầu liền dẫn Thần Hành tới khu nghỉ ngơi.
Trong khu nghỉ ngơi hiện tại có vài người, có giọng cãi nhau truyền ra.
Xuyên qua đám người, có thể nhìn thấy người đàn ông ưu nhã ban nãy đang ngồi trên ghế sofa.
Đối diện với hắn có một người đàn ông đang đứng, không phải ai khác, chính là gia chủ đương nhiệm của Mộ gia – Mộ Ý.
“Mộ Bạch, mày về đây làm gì? Ai cho mày trở về?” Mộ Ý nhìn thấy Mộ Bạch thì chẳng khác nào như thấy kẻ thù cả.
Trước đây rất lâu, Thời Sênh nói cho hắn biết Mộ Bạch đã trở lại.
Hắn tra xét mãi mà không tìm được tung tích của Mộ Bạch.
Hắn còn tưởng Thời Sênh lừa mình.
Ai ngờ hôm nay lại đụng độ bất ngờ ở đây.
Nhiều năm qua đi như thế, tuy gương mặt tên kia có hơi thay đổi nhưng hắn vẫn nhận ra ngay.
Lại nhìn Mộ Bạch, toàn thân vẫn mang dáng vẻ thư thái, trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm ưu nhã và khéo léo, tạo thành sự đối lập rõ rệt với Mộ Ý.
Người xung quanh thì đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào hắn.
Nơi này có một vài người cao tuổi, đều biết Mộ gia từng có một vị tiểu thiếu gia bị cướp đoạt tên họ, trục xuất tới tinh cầu hoang vắng.
Ai mà ngờ được, người đàn ông lịch thiệp ưu nhã trước mặt mình đây lại là vị tiểu thiếu gia năm đó.
Mộ Bạch chẳng thèm quan tâm tới tầm mắt xung quanh, vẫn mỉm cười đáp: “Mộ gia chủ, tôi và Mộ gia của các anh không có liên quan gì tới nhau.
Tôi có về hay không cũng chẳng cần phải báo cho anh.”
“Mày đã bị trục xuất, ai cho phép mày quay về?” Mộ Ý nghiến răng, hận ý trong đáy mắt như muốn băm vằm Mộ Bạch ra thành trăm mảnh.
“Hiện giờ Đế Đô Tinh này còn cần ai cho phép mới được vào sao?” Nụ cười của Mộ Bạch càng càn rỡ hơn.
Lời này tuyệt đối là không sai, không có Tinh Võng, lệnh Mộ Bạch không được nhập cảnh cũng đã mất đi tác dụng.
Hiện tại là thời điểm Tinh Tế đang loạn lạc nhất.
Bọn họ nên may mắn vì trước đó Thời Sênh đã phá tan hang ổ của đám Hải tặc Tinh Tế rồi.
Nếu không, còn chưa chờ bọn họ khôi phục lại thì đã bị đám hải tặc Tinh Tế đánh cho hoa rơi nước chảy rồi.
Thần Hành chen vào, mở miệng nói: “Mộ Bạch? Chủ nhân bảo anh đi lên đấy.”
Mộ Bạch cũng chẳng biết Thần Hành nhưng hắn có thể đoán được, vì thế liền đứng lên vuốt quần áo vốn chẳng có tí nếp nhăn nào, sửa sang lại cổ áo rồi gật đầu với Thần Hành: “Mời dẫn đường.”
Thân là một người tri thức, lúc nào cũng phải duy trì phong độ và sự ưu nhã của bản thân mới được.
Thần Hành bĩu môi, đi trước dẫn đường.
Có người chưa từng gặp cô nhóc này nhưng cũng có người từng thấy cô nhóc xuất hiện bên cạnh Thời Sênh, một thân trang sức leng ca leng keng làm người ta có ấn tượng rất sâu sắc.
“Mà này, sao không nhìn thấy Thập Phương nhỉ?”
“Tôi cứ nghĩ có gì đó không ổn, hóa ra là Thập Phương không tới.
Cẳng phải Thời Sênh mang theo Trảm Long Vệ sao, sao lại không mang theo Thập Phương nhỉ?”
Đại đa số người ở Tinh Tế đều biết, Thời Sênh hoặc đi một mình độc lai độc vãng, chỉ cần cô dẫn người theo thì Quan chấp hành của Trảm Long Vệ là Thập Phương nhất định sẽ đi theo.
Nhưng lần này bọn họ lại không nhìn thấy Thập Phương đâu cả.
“Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì ở tinh hệ Xích Nguyệt rồi chứ?”
“Không phải đâu…”
“Có khi đúng ấy chứ, Trảm Long Vệ thì không phải con người chắc? Lúc trước rõ ràng cô ta chỉ cần làm Linh khuất phục là được, nhưng cô ta lại khiến nó nổ tung, nhìn cuộc sống của chúng ta bây giờ đi.”
Lúc trước chẳng ai nhắc tới đề tài này, hiện tại có người nói ra, vì thế một đám người vốn ôm đầy lửa giận trong bụng lập tức phát tác.
Đại khái ý tứ là Thời Sênh không nên làm Linh nổ tung, dù sao đến giờ vẫn là cô sai.
Bởi vì không còn Linh nữa, đám người này không tìm được đối tượng để phát giận nên chỉ có thể phát tiết hết mọi tức tối trong lòng lên người Thời Sênh mà thôi.
Nếu Thời Sênh ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ được cô ném cho một đường kiếm xa hoa.
Mộ Ý thấy không ai thèm để ý tới chuyện vừa rồi của mình thì lửa giận càng tăng thêm, nổi giận đùng đùng rời khỏi khách sạn.
…
Mộ Bạch theo Thần Hành vào thang máy, đầu nhỏ của Thần Hành quay ngược quay xuôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mộ Bạch.
Bởi vì là thang máy lên thẳng nên thời gian chờ cũng rất ngắn.
Lúc ra khỏi thang máy, Mộ Bạch hơi mỉm cười với Thần Hành, đầy vẻ lịch sự: “Mời bé gái đáng yêu đi trước.”
Thần Hành nở một nụ cười mềm mại với Mộ Bạch nhưng lời nói lại đầy không khách khí: “Lấy lòng tôi cũng vô dụng thôi, chủ nhân nói, chút nữa sẽ đánh cho anh thành bộ dạng đến mẹ đẻ anh cũng chẳng nhận ra.”
“…” Còn chưa gặp đã đòi đánh đòi gϊếŧ, thật quá đủ rồi! Bình tĩnh, không thể tức giận, Mộ Bạch à, mày chính là người có học! Mỉm cười, duy trì mỉm cười nào.
“Chút nữa có lẽ cô ấy sẽ không nỡ gϊếŧ tôi thì sao?”
“Nằm mơ à?” Thần Hành liếc nhìn Mộ Bạch.
Mộ Bạch: “…” Nằm mơ một tí cũng không được à?
Hành lang rất dài, Thần Hành vẫn luôn đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Trảm Long Vệ đứng gác ở dọc đường.
Mộ Bạch vẫn duy trì nụ cười mỉm, hơi tò mò hỏi thăm Thần Hành: “Cô bé là ai thế? Trí thông minh nhân tạo à?”
“Tôi là gì thì có liên quan gì tới anh đâu? Anh nhiều lời như thế thì cứ để dành tí nữa nói với chủ nhân đi.” Thần Hành hừ giọng vẻ không vui.
Thập Phương không ở đây nên giờ cô nhóc phải làm những việc này, thật nhớ Thập Phương quá đi mất.
Mộ Bạch: “…” Thứ gì bên người Thời Sênh cũng đều đáng ghét y chang như nhau.
Cũng may rất nhanh đã tới nơi, Trảm Long Vệ đứng ngoài cửa liền đẩy cửa ra.
Thần Hành không có ý sẽ đi vào.
Mộ Bạch đứng bên ngoài ngó vào trong.
Phòng rất lớn, đứng ở ngoài chỉ có thể nhìn thấy thảm trải sàn và một ít đồ trang trí mà thôi.
“Có vào hay không hả?” Thần Hành tức giận dùng chân nhỏ đá hắn một cái, tức giận nói: “Tôi còn phải chơi game, anh đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa đi.”
Lực của Thần Hành chẳng khác nào mèo cào, nhưng bị một cô bé đối xử như thế, gân xanh trên trán Mộ Bạch không khỏi nổi lên.
Nếu không phải hắn không thèm chấp với trẻ con thì có khi đã quay ra đánh người rồi.
Bản thân sĩ không thèm chấp với trẻ ranh.
Bản thân sĩ không thèm chấp với trẻ ranh.
Mộ Bạch nhắc đi nhắc lại trong lòng mấy lần rồi mới tiến vào phòng.
Cánh cửa sau lưng đóng sầm lại, trong đầu Mộ Bạch tự nhiên hiện lên cốt truyện nữ chính vì tiền mà làm giao dịch không thể miêu tả được với tổng giám đốc, bị bắt vào phòng của tổng giám đốc và sắp xảy ra tình huống trẻ con không nên nhìn.
Mộ Bạch: “…” Hắn nghĩ cái quỷ gì thế này?
Danh Sách Chương: