Nhặt huỳnh thạch lên nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bất kỳ cái gì, giống như anh đang đứng trong hoang dã, ngoại trừ bóng đêm, không có gì cả.
Thử đi thăm dò vài bước, không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, xem ra anh không cần lo lắng mình sẽ gãy cột sống, không liệt nửa người dưới gì đó.
Sờ sờ Lưu Kim Giác Cung, cuối cùng Từ Tử Nham cũng cảm thấy hơi lo lắng, là phúc không phải họa, là họa không tránh được, dù sao đều đã rớt xuống, ngã không chết có thể thấy hiện tại số mạng chưa đến đường cùng.
Tuy rằng ở đây bị giới hạn không thể ngự kiếm, nhưng anh còn có hai cái đùi! Khe vực rộng cỡ nào cũng sẽ có điểm cuối, anh không tin mình không đi ra được!
Tự cổ vũ trong lòng, Từ Tử Nham chọn đại một phương hướng bắt đầu đi. Trong bóng đêm này, muốn phân biệt phương hướng chính là một chuyện cười.
Vốn đã dự định bôn ba mấy tháng trong bóng đêm, không ngờ đi chưa được mười bước, Từ Tử Nham liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, phong cảnh xung quanh đột nhiên biến đổi, anh tiến vào một thung lũng non sông tươi đẹp, phong cảnh hợp lòng người.
Từ Tử Nham: = 口 =
Đây là… Như thế nào?
Từ Tử Nham có hơi ngơ ngác, từ địa ngục lên thiên đường cũng không hơn gì cái này, rốt cuộc là anh tiến vào chỗ nào?
Theo phản xạ, anh tính lui về sau một bước, lần thứ hai lâm vào bóng tối tĩnh mịch; tiến lên trước một bước, lại tiến vào thung lũng như tiên cảnh.
Một bước sẽ khác nhau đến trình độ một trời một vực như thế, Từ Tử Nham cảm thấy mình nhất định là gặp được đại vận, đây là bảo địa gì đi, sẽ… Ha ha, dù sao đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, còn có thể có cái gì càng tệ hơn sao? ╮(╯_╰)╭
Dứt khoát can đảm đi về phía trước, bất luận là ai… Hoặc là yêu thú nào đó đem anh tới nơi đây, anh cũng không có năng lực phản kháng, thay vì ở đây do dự lãng phí thời gian, còn không bằng tự mình nhanh chóng giải quyết.
Đạp bãi cỏ mềm mại dưới chân, rừng cây xum xuê xung quanh tạo thành từng mảnh lốm đốm, trong bụi cây, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai bóng động vật nhỏ, phong cảnh như tranh vẽ lại giấu kín ở dưới khe hoàn toàn tối tăm lại tĩnh lặng, quả thực không thể tin nổi.
Chim chóc trong rừng hót lanh lảnh, gió nhẹ thổi qua lá xào xạc, Từ Từ Nham bước chậm ở bên trong, tuy rằng nhàn nhã như đi dạo, nhưng không có nửa điểm buông lỏng.
“Cục cục tát…” Một con gà mái mập mạp ngồi trong ổ được xây dưới một cây đại thụ, đang dang cánh bảo vệ đời sau của mình.
Khóe mắt Từ Tử Nham giật giật, trong ma cảnh không biết tên, đã lâu rồi anh không hưởng thụ đồ ăn ngon. Đa số yêu thú đều da dày thịt béo, cho dù nướng một bên cũng tuyệt đối không bằng con gà mái vừa nhìn đã thấy rất mập này.
“Là ngươi đâm đầu vào trước mặt ta, ta không khách sáo!” Từ Tử Nham xoa tay, nhịn không được lẩm bẩm.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng bắn ra, một tia sáng xanh rất nhỏ bắn ra ngoài, con gà mái này cũng không phải là yêu thú, lôi quang hơi chạm vào liền bị điện giật ngất đi.
Khi lôi quang bắn ra, thần thức của Từ Tử Nham liền phóng ra phạm vi lớn nhất, cảnh giác quan sát cọng cây ngọn cỏ xung quanh.
Đối phương chậm chạp không ra tay làm anh có hơi phiền não, lần công kích này coi như là cố ý lộ ra một sơ hở,
Đáng tiếc…
Từ đầu đến cuối, trong thung lũng này đều an nhàn như vậy, không có bất kỳ sinh vật nào có dấu hiệu công kích.
Từ Tử Nham nghi ngờ đối phương cẩn thận, đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi lực hút ban đầu rốt cuộc có phải là Yêu tu giở trò quỷ hay không, nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng sẽ không buông lỏng. Con mỹ nhân ngư kia đã từng cho anh giáo huấn quá sâu sắc, anh thà rằng nghi ngờ nhiều hơn một chút, cũng không muốn đột nhiên bị người ám toán.
Xung quanh không có động tĩnh, Từ Tử Nham cũng không định đứng ngốc như vậy, anh cầm con gà mái xui xẻo, nhổ lông cắt cổ, đặt lên giá nướng chín, bởi vì thói quen quanh năm mang theo các loại gia vị, dưới tay nghề nấu nướng của anh, con gà nướng đơn giản liền nhanh chóng tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Vù…
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua lưng anh.
“Ai!”
Từ Tử Nham theo phản xạ xoay người nhảy lên, Lưu Kim Giác Cung đặt trước ngực, lúc nào cũng có thể bắn một phát trí mạng.
Yên tĩnh ——
Trong rừng cây cực kỳ yên tĩnh!
Không biết từ lúc nào, tiếng chim hót đã hoàn toàn biến mất, chỉ có âm thanh răng rắc trong trẻo, từ phía sau anh truyền đến.
Phía sau??!!
Từ Tử Nham cảm thấy sau lưng mình đều bị mồ hôi thấm ướt.
Thần thức của anh vẫn bao phủ xung quanh, nhưng anh hoàn toàn không biết, yêu thú phát ra âm thanh rắc rắc kia xuất hiện từ khi nào.
Xảy ra tình huống này có tổng cộng hai khả năng, thứ nhất là yêu thú này có pháp bảo có thể che đậy thần thức, hai là thực lực yêu thú này có thể nghiền ép anh, thần thức của anh và người ta kém quá xa, cho nên hoàn toàn không phát hiện được.
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, khả năng con yêu thú này dùng pháp bảo che đậy thần thức thấp đến bao nhiêu phần trăm, như vậy cũng có nghĩa là, trình độ của con yêu thú này có thể hoàn toàn nghiền ép Từ Tử Nham.
Yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, Từ Tử Nham dần dần xoay người. Anh không biết vì sao con yêu thú này không công kích anh, nhưng anh thực sự không muốn vì động tác quá bất ngờ của mình là kích thích con yêu thú này.
Anh từ từ, từ từ, xoay người, sau đó… Từ Tử Nham: = 口 = mẹ nó đây là cái gì???!!!
Con yêu thú trong tưởng tượng của anh vô cùng hung hãn, thực lực cao cường đang ngồi xổm trước mặt anh lại là một con cừu nhỏ trắng trắng mềm mềm???
“Be… ” Con cừu nhỏ kia chỉ cỡ trái bóng, toàn bộ thân thể đều bị bao phủ bộ lông màu trắng mềm mại, thoạt nhìn rất giống một quả cầu tuyết, nếu không phải trên đầu nó có hai cái sừng nhọn, không chừng Từ Tử Nham liền cho rằng nó là sủng vật của nữ tu nào.
Đương nhiên, hiện tại Từ Tử Nham chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế, đừng nhìn Tiểu Tuyết Đoàn yếu ớt vô hại, còn có chút đáng yêu, nhưng cừu bình thường sẽ có hàm răng sắc bén mở miệng be be như vậy???
Âm thanh răng rắc trong trẻo rõ ràng chính là động tĩnh nó nhai xương con gà nướng kia.
Từ Tử Nham mặt không thay đổi nhìn Tiểu Tuyết Đoàn kêu be be ăn từng miếng từng miếng thức ăn của anh đến khi không còn chút gì, sau khi ăn xong còn cười cười cảm kích Từ Tử Nham.
—— nếu như lúc nó cười không lộ ra hàm răng có thể so với cá mập thì tốt rồi!!
“Be be…” Tiểu Tuyết Đoàn thỏa mãn duỗi duỗi thắt lưng, sau đó ngồi xổm tại chỗ, bình tĩnh nhìn Từ Tử Nham, như đang suy nghĩ gì đó.
Có thể là vì hình thể Tiểu Tuyết Đoàn nhỏ, cho nên dung lượng não cũng nhỏ, dường như nó không chút lo lắng, chạy một mạch đến bên cạnh Từ Tử Nham, một thân lông trắng mềm mại cọ cọ trên đùi anh.
Từ Tử Nham trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tuyết Đoàn, nửa ngày không nói nên lời. Bởi vì Tiểu Tuyết Đoàn lại gửi lời mời ký kết khế ước linh thú với anh.
Tuyết Đoàn yêu cầu là khế ước bình đẳng, giống như ban đầu Tử Dung ký kết với Phấn Mao. Chỉ cần ký kết khế ước này, ít ra Từ Tử Nham không cần lo lắng sẽ bị Tuyết Đoàn công kích.
Suy nghĩ trong thời gian ngắn, Từ Tử Nham liền đồng ý. Dù sao đã như vậy, tệ nhất thì Tuyết Đoàn cũng như Phấn Mao thoắt ẩn thoắt hiện, không có bất kỳ hỗ trợ gì cho mình. Đối mặt với yêu thú cường đại như vậy, thức thời mới là tuấn kiệt…
Ù ù cạc cạc mang theo con cừu nhỏ tự dưng xuất hiện —— bởi vì không biết đây là yêu thú gì, không thể làm gì khác hơn là xem nó như cừu —— Từ Tử Nham tiếp tục đi dạo trong thung lũng đẹp như tranh vẽ.
Thung lũng này lớn không thể ước lượng được, phong cảnh bên trong cũng đẹp đến rung động, chỉ là làm Từ Tử Nham hơi thất vọng là thung lũng này đẹp thì đẹp, nhưng không có tác dụng gì, anh không phát hiện gì ngay cả một cọng linh thảo linh dược cũng không thấy, thật lãng phí một bảo địa sung túc linh khí như thế.
Đi hai vòng không phát hiện gì, Từ Tử Nham rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là quay về nơi giao nhau bóng tối.
Cất bước, tiến vào bóng tối, rõ ràng khác một trời một vực với cảnh đẹp lúc nãy, nhưng bóng đêm tịch mịch lại làm Từ Tử Nham an tâm.
Tình huống trong thung lũng lúc nãy quá kỳ quái, Từ Tử Nham luôn cảm thấy tuy thung lũng kia đẹp, nhưng không có nhiều sự sống. Theo lý thuyết, địa phương dư thừa linh lực còn không có tu sĩ nhân loại quấy rầy, dù là động vật thông thường, trải qua nhiều năm được linh khí rửa tội cũng có thể hóa thành yêu thú, nhưng theo anh nhìn thấy, ở trong đó không có yêu thú, ngay cả linh thảo linh dược cũng không có dấu tích.
“Thực sự là kỳ quái.” Từ Tử Nham nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó liền bỏ qua chuyện này, dù sao anh cũng ra khỏi đó rồi, có lo lắng nữa cũng là vấn đề trong thung lũng đó, không khỏi có chút xen vào chuyện người khác.
***
Một người một cừu cứ như vậy đi trong bóng tối, dựa vào ánh sáng mờ mờ của huỳnh thạch, miễn cưỡng có thể thấy rõ đường dưới chân.
Con cừu nhỏ theo sát bên cạnh Từ Tử Nham, thỉnh thoảng kêu hai tiếng be be, dáng vẻ rất vui sướng.
Có lẽ là bị tiếng kêu của cừu nhỏ vui lây, tâm tình của Từ Tử Nham cũng thả lỏng. Bất luận nói như thế nào, rơi vào khe vực còn không bị ngã chết, cũng không bị yêu thú ăn tươi, tóm lại là chuyện làm người cao hứng.
“Hử?” Từ Tử Nham đột nhiên ngừng bước ngẩng đầu, phía trước mờ ảo như có gì sáng lên. Anh liền lên tinh thần, chân bước nhanh hơn, đi về phía ánh sáng kia.
Con cừu nhỏ cảm giác được Từ Tử Nham đột ngột tăng tốc, ngẩng đầu nhìn ánh sáng phía trước, ánh mắt trở nên cực kỳ khó lường…
Bóng tối dưới khe như có thể cắn nuốt ánh sáng, dù sử dụng huỳnh thạch, cũng chỉ có thể miễn cưỡng soi xung quanh thân thể, ở một phạm vi nhất định.
Đối lập với cái này, điểm sáng xa xa là hy vọng cực kỳ mê người, dù biết rõ có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Từ Tử Nham vẫn muốn thử nghiệm một chút, dù sao trong bóng tối vô hạn, nếu ánh sáng không bị cắn nuốt, khẳng định nó có chỗ hơn người.
Bước chân của Từ Tử Nham rất nhanh, cũng không lâu lắm liền đến điểm sáng kia. Cũng không chờ anh hoàn toàn tới gần, anh đã nghe thấy bóng mờ trong điểm sáng kia phát ra âm thanh cùm cụp.
“Đm!” Từ Tử Nham nhịn không được chửi thề. Mãi đến khi phát hiện vị trí của điểm sáng này, anh cảm thấy vận may của mình thực sự không tệ, rơi vào tuyệt cảnh như vậy cũng không chết, nhưng bây giờ anh đã biết, tất cả vận may góp nhặt từ xưa đến giờ đều dùng hết vào lúc trước, hiện tại vận khí bằng không, bắt đầu xui xẻo!
Bằng không làm sao có thể làm anh gặp phải một con nhện thực lực cỡ kim đan trung kỳ!!!