Tề trưởng lão hơi xấu hổ: “Thật ra… Lúc ấy chưởng môn cũng phản đối, nhưng…”
Từ Tử Nham khoát tay chặn lại: “Chuyện nội bộ tông môn các ngươi, ta sẽ không hỏi đến. Ta chỉ muốn biết Ngự Linh Đạo Quân có phải là chưởng môn của Huyền Giáp Môn các ngươi hay không?”
Sắc mặt Tề trưởng lão đắng chát, đương nhiên anh biết hiện tại nội bộ Huyền Giáp Môn rất hỗn loạn, đám trưởng lão kia liên hợp chống đối chưởng môn. Nhưng loại chuyện đáng sợ này sao có thể nói ra bên ngoài?
Từ Tử Nham liếc mắt nhìn ông, anh biết loại chuyện này xảy ra trong môn phái nào cũng không dễ xử lý. Không thể trách chưởng môn, mỗi trưởng lão đều có rất nhiều đệ tử, sắp xếp kín kẽ trong cả môn phái. Nếu Ngự Linh Đạo Quân không muốn môn phái sụp đổ thì cũng chỉ có thể thỏa hiệp với bọn họ ở trình độ nhất định nào đó.
Đương nhiên, Ngự Linh Đạo Quân cũng không thể mặc cho các trưởng lão ngồi lên đầu, cho nên lúc này đây kết quả thỏa hiệp của đôi bên chính là xuất binh! Nhưng trưởng lão dẫn binh là người của chưởng môn.
Trước khi xuất phát, Ngự Linh Đạo Quân cố ý dặn Tề trưởng lão rằng hành động lần này có thể buông thì buông. Chẳng những cho Lưu Quang Tông thể diện mà bản thân ông cũng hiểu việc này có chút bất thường.
Thân là tu sĩ nguyên anh, đã có thể câu thông với thiên địa, đoán được tương lai, nhưng đối với nguy cơ lại chỉ có chút cảm nhận mịt mù.
Một đám trưởng lão kim đan chỉ thấy đại công khi tiêu diệt Hấp Huyết Trùng, nhưng Ngự Linh Đạo Quân lại cảm nhận được nguy hiểm phía dưới đại lợi ích kia.
“Không biết Từ tiền bối có thu hoạch gì trong chuyến này không?” Tề trưởng lão không thể tiếp tục đề tài xấu hổ này nữa, đành phải chuyển trọng tâm câu chuyện lên nhiệm vụ của Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham nghe vậy, không khỏi lại nghĩ tới Hấp Huyết Trùng sau khi tiến hóa, đau đầu không thôi.
“Có chút thu hoạch.”
Sau đó Từ Tử Nham kể lại cho Tề trưởng lão nghe phát hiện trong mấy ngày này, trong đó những chi tiết liên quan đến Địa Nham Long Trùng đều bị anh lược bỏ. Trọng điểm giới thiệu của anh là chủng loại hoàn toàn mới như Cự Nhãn Trùng, Trùng Bọ Ngựa, đồng thời cũng giao một ít thực thể anh thu thập được cho Tề trưởng lão.
Nhìn thấy sâu hình thái cổ quái, sắc mặt Tề trưởng lão vô cùng âm trầm. Việc này bọn họ đã phái ra rất nhiều đệ tử, tuy rằng có rất nhiều môn phái nhưng đội ngũ chủ lực vẫn là Huyền Giáp Môn.
Tuy những tu sĩ này đều từng chém giết trên chiến trường nhưng chưa từng tiếp xúc với chủng loại mới. Mấy chuyện xa xôi thì không nói, chỉ cần 100 – 200 con phi trùng sáu cánh thực lực ngang ngửa kim đan đã đủ tiêu diệt cả đội ngũ của bọn họ.
“Đám sâu đã phát triển đến mức này?” Ném xác sâu xuống đất, Tề trưởng lão tái mét nói. Ông không chỉ khiếp sợ Hấp Huyết Trùng đã tiến hóa ra nhiều loại như vậy mà còn vì trong lần kiểm tra trước, bất luận là Bạch Hoa hay Vinh Thái Thanh đều hoàn toàn không nhắc tới có loại sâu mới xuất hiện!
Có lẽ Bạch Hoa và Vinh Thái Thanh thật sự không thấy loại sâu mới này, nhưng các trưởng lão không ngừng thúc giục chưởng môn xuất binh là như thế nào đây? Chẳng lẽ…
Tề trưởng lão đột nhiên biến sắc, lúc này ông đã liên kết chuyện sâu dị biến cùng dị động của các trưởng lão trong tông môn….
Khó trách… Lần này do ông dẫn đầu, hơn nữa các trưởng lão đều không phản đối các thành viên trong đội ngũ xuất binh đều là đệ tử thân cận của phe cánh chưởng môn, thì ra… Là vì muốn bọn họ có đi mà không có về!
Trong khoảng khắc mơ hồ, Tề trưởng lão đã nghĩ tới đủ loại âm mưu, hơn nữa thuận tiện đổ tất cả mọi loại âm mưu lên đầu đám trưởng lão kia!
Từ Tử Nham rũ mắt: “Tề trưởng lão cũng không cần quá kinh hoảng, theo ta thấy số lượng phi trùng sáu cánh cũng là hữu hạn. Về phần Cự Nhãn Trùng, càng hiểu rõ chúng thì kế hoạch của chúng ta vẫn có thể thành công. Chẳng qua… Lỗ mãng công kích thì không được, tốt nhất là quay về tông môn bàn bạc kỹ hơn.”
“Từ tiền bối nói có lý.” Tề trưởng lão cố nén lửa giận trong lòng, hạ giọng nói.
Lúc này ông cũng hiểu mặc kệ đây có phải là âm mưu hay không, có liên quan đến các trưởng lão hay không, chuyện cần làm nhất là phải bảo toàn mạng sống cho các đệ tử ủng hộ chưởng môn! Ông lĩnh mệnh xuất binh, nếu đột nhiên trở về tất nhiên sẽ bị bọn họ chỉ trích, nhưng những lời hôm nay Từ Tử Nham nói với ông lại khiến ông tìm được một lý do quang minh chính đại.
Tình hình phe địch có biến, ta vì bảo tồn thực lực tông môn nên đương nhiên phải đưa người về bàn bạc kỹ hơn.
Chỉ một câu như vậy đã có thể khiến đám trưởng lão câm miệng. Dù sao hành vi của ông xuất phát từ việc bảo vệ lực lượng tông môn. Đến lúc đó đám trưởng lão bị chụp mũ không bảo vệ tính mạng đệ tử, trừ phi họ muốn bị các đệ tử phổ thông mắng chết, bằng không tuyệt đối không thể cãi lại.
Cứ như vậy, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Từ Tử Nham khiến đội ngũ vốn phải đi phá hủy mạch khoáng bị dẫn về Huyền Giáp Môn trong bầu không khí mơ mơ màng màng.
Nghị Sự Đường ——
“Buồn cười! Tề Vũ, sao ngươi có thể tùy ý làm bậy! Ngươi dám không thông báo mà đã đưa đội ngũ quay về! Trong lòng ngươi còn có tông môn không!” Lưu trưởng lão tức đến sắc mặt đỏ bừng, nước bọt suýt chút nữa tung bay lên mặt đông đảo trưởng lão.
Tề trưởng lão bình tĩnh lau mặt: “Cái mà chúng ta gọi là tương tại ngoại quân mệnh hữu sở bất thụ*, tình huống lúc ấy có biến, ta cho rằng biện pháp tốt nhất đó là đưa đội ngũ về, hay Lưu trưởng lão có ý kiến khác?”
(Tương tại ngoại quân mệnh hữu sở bất thụ: ý chỉ tướng lĩnh viễn chinh bên ngoài có thể tác chiến khẩn cấp)
“Vậy vì sao ngươi không gửi thư thông báo tông môn một tiếng!” Lưu trưởng lão đỏ mặt tía tai quát.
Tề trưởng lão cười trào phúng, vươn tay vung ra một khối xác trùng, chính là phi trùng sáu cánh thực lực ngang ngửa kim đan: “Hấp Huyết Trùng có thực lực cỡ này đã xuất hiện, ai biết có thể có Hấp Huyết Trùng chuyên đi chặn thư không? Hơn nữa, các trinh thám trong tông môn dường như đều do Lưu trưởng lão quản lý đúng không? Sao lại sơ suất như thế? Ngay cả sâu như vậy cũng không phát hiện?”
Các vị trưởng lão vừa nhìn thấy xác sâu kia thì lập tức hít một ngụm khí lạnh. Sau khi phóng thần thức tra xét xác trùng, các trưởng lão đều lộ vẻ nghiêm trọng.
Tuy rằng nó đã chết nhưng khí tức trên người nó vẫn chưa biến mất hoàn toàn, các trưởng lão còn chưa hồ đồ đến mức không nhận ra thực lực của loại sâu này.
“Đây là… Hấp Huyết Trùng chủng loại mới?” Bà lão áo xám từng bảo vệ Lưu trưởng lão hoảng sợ hỏi.
“Số lượng bao nhiêu?” Một người trung niên điềm tĩnh hỏi.
Tề trưởng lão thản nhiên nhìn sang: “Không biết, là Từ tiền bối mang về, nhưng nghe nói số lượng không quá nhiều, trên dưới mấy trăm con.”
Sắc mặt người trung niên kia hơi đanh lại, so với Hấp Huyết Trùng cấp thấp nhiều đến mức che kín trời thì mấy trăm con quả thật không nhiều lắm, nhưng so sánh thực lực hai bên thì thật sự cách biệt như trời với đất.
Mấy trăm con phi trùng sáu cánh tương đương với mấy trăm tu sĩ kim đan, tuy nói thực lực chân chính của phi trùng sáu cánh kém tu sĩ kim đan nhưng chỉ cần ba con Hấp Huyết Trùng vây công một tu sĩ kim đan, vậy thì mấy trăm con Hấp Huyết Trùng kia đã đủ để treo cổ hết tất cả tu sĩ kim đan trong Huyền Giáp môn.
“Từ tiền bối? Có phải là… Vị ấy?” Phục hồi lại tinh thần, nam tử trung niên đột nhiên nghĩ tới ‘Từ tiền bối’ trong miệng Tề trưởng lão. Có thể được trưởng lão kim đan xưng là tiền bối thì tất nhiên là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nhưng nhìn cả Huyền Vũ Vực, hắn thật sự không nghĩ ra tu sĩ nguyên anh nào họ Từ.
Tề trưởng lão khẽ nhướn mày, trong lòng có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Ông ngẩng đầu, mỉm cười ôn hòa mà nói: “Đương nhiên là Từ Tử Nham Từ tiền bối.”
“Cái gì!” Không chỉ có nam tử trung niên mà cả tất cả mọi người trong đại sảnh đều trưng ra vẻ khiếp sợ.
“Không… Không thể nào!” Lưu trưởng lão bị Tề trưởng lão phê bình vẫn luôn đỏ bừng cả mặt, hiện giờ nghe nói Từ Tử Nham – cái người mà lúc trước tác oai tác quái với ông ta đã tấn cấp nguyên anh, nhất thời sợ đến mức la to lên.
Tề trưởng lão bình tĩnh nhìn Lưu trưởng lão: “Lưu trưởng lão, xin ăn nói cẩn thận. Hiện giờ Từ tiền bối là tu sĩ nguyên anh, xin Lưu trưởng lão đừng rước vạ cho tông môn ta.”
Dường như Tề trưởng lão còn cảm thấy đả kích chưa đủ bèn nói thêm một câu: “À còn nữa, hai vị Từ tiền bối đều đã tấn cấp nguyên anh, xin chư vị đồng môn ngàn vạn lần đừng chọc giận đối phương.”
Tề trưởng lão vừa dứt lời, cả Nghị Sự Đường đều lâm vào tĩnh lặng.
Ai cũng không ngờ tu sĩ kim đan mới mấy ngày trước còn đứng chung hàng với bọn họ, mấy ngày sau đã dễ dàng tấn cấp… Loại cảm nhận này khiến nhóm tu sĩ quanh năm bị vây khốn ở kim đan kỳ rất không thoải mái.
Ai mà không muốn cố gắng giỏi hơn chứ?
Chỉ tiếc —— từ kim đan đến nguyên anh là hai đẳng cấp hoàn toàn khác nhau. Nếu nói thực lực từ kim đan đổ về trước có thể dùng lượng lớn đan dược để tấn cấp thì đột phá đến nguyên anh, trừ phi là người có thiên tư trác tuyệt, tâm tính kiên định, bằng không tuyệt đối không thể qua được tâm ma kiếp!
(Trong góc phòng xa xôi: một con dơi ốm yếu đang khóc hu hu hu: khốn nạn, sau này tuyệt đối không nhận nhiệm vụ của hai huynh đệ kia nữa! Thật con mẹ nó đau tim!)
“Được rồi… Từ đạo hữu có tấn cấp hay không thì liên quan gì đến chúng ta? Mọi người không cần quan tâm chuyện này, Hấp Huyết Trùng mới là họa lớn trước mắt.” Ngự Linh Đạo Quân ngồi ở chủ vị lười biếng lên tiếng. Đừng nhìn ông nói chuyện rất nhẹ nhàng, thật ra rất có sức nặng khiến đám tu sĩ đang hoảng loạn trở nên tỉnh táo.
Người trung niên nghe vậy đột nhiên chấn động, ánh mắt nhìn về phía chủ vị có chút phức tạp. Hắn vốn chướng mắt điệu bộ lười nhác của Ngự Linh Đạo Quân, thậm chí còn âm thầm khinh bỉ ông yếu đuối.
Muốn làm cho Huyền Giáp Môn trở thành môn phái nhất lưu thì sao có thể không có dã tâm, nhưng hiện tại xem ra chưởng môn tiền nhiệm chọn Ngự Linh Đạo Quân làm người kế nhiệm cũng có lý. Ít nhất khi mọi người kinh ngạc về tốc độ tấn cấp của Từ Tử Nham thì chưởng môn lại rất tỉnh táo nói cho bọn họ biết, căn cơ của môn phái có thể tiêu diệt Hấp Huyết Trùng, cho dù Từ Tử Nham lợi hại hơn nữa thì cũng là tu sĩ Lưu Quang Tông, có liên quan đến Huyền Giáp Môn đâu?
Tuy những trưởng lão kia tranh quyền đoạt lợi nhưng đều trung thành bảo toàn lợi ích cho Huyền Giáp Môn. Nếu không vì như thế, hai bên cũng sẽ không thể thỏa hiệp nhiều năm như vậy.
Hiện giờ Huyền Giáp Môn có đại địch, những người này lập tức buông bỏ thành kiến, cùng Ngự Linh Đạo Quân thảo luận biện pháp giải quyết, chỉ có Tề trưởng lão trong lúc thảo luận không ngừng chú ý thái độ của các trưởng lão khác.
Tuy rằng mọi người ngoài miệng nói đều vì Huyền Giáp Môn nhưng ông luôn cảm thấy trong những người này, có người nào đó dính líu đến âm mưu này…