Chỉ là một buổi luyện tập nho nhỏ, tiểu tử luyện khí kỳ này đã lọt vào mắt xanh của Từ tiền bối, hắn đúng là may mắn tám đời.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, từ khi rời khỏi Lưu Quang Tông, vận mạng của bọn họ đã dính chặt lấy vị Từ tiền bối này.
Chỉ khi nhận được ưu ái của Từ tiền bối, bọn họ mới có cơ hội sống sót trong thời loạn thế.
Ma tộc rất lợi hại, đối với chuyện chiến đấu với Ma tộc, bọn họ thật sự không có lòng tin gì, nhưng điều này cũng không thể phá hủy chuyện bọn họ cầu sống sót.
—— đặc biệt khi nhìn thấy các tu sĩ đã theo Từ tiền bối từ trước, một đám túi tiền rủng rỉnh, tinh thần phấn chấn. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bọn họ đã bùng cháy hy vọng đối với Từ Tử Nham.
Hy vọng này chính là để Từ Tử Nham chỉ huy bọn họ sống sót. Chỉ cần có thể để bọn họ sống sót, bọn họ chấp nhận trả bất kỳ cái giá nào!
Có tiền đề này, các tu sĩ kia đương nhiên rất đố kỵ với thiếu niên lọt vào mắt xanh của Từ Tử Nham.
Nhưng mà ——
→. → Các tu sĩ đi theo Từ Tử Nham đều liếc mắt nhìn nhau, âm thầm cười ha hả, lặng lẽ thắp nến cho thiếu niên đáng thương kia.
Đệ đệ cuồng ca ca gì gì đó… Chàng trai trẻ, khi ngươi nhìn Từ tiền bối tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, có chú ý tới Tiểu Từ tiền bối đứng sau lưng Từ tiền bối đang không ngừng tản ra hàn khí, lập tức khiến ngươi đông thành nước đá không?
“Ca ca… Nên bắt đầu rồi.” Từ Tử Dung lạnh lùng nhìn thiếu niên ngập tràn ái mộ Từ Tử Nham, trong lòng nổi lên sát ý.
Đệ đệ của ca ca chỉ có y, cũng chỉ có thể có y, nếu người này dám vượt quá giới hạn…
Bốp!
Từ Tử Dung bị đập một cái vào gáy, quay đầu nhìn lại thì thấy ca ca đang nghiêm mặt, anh rít từng chữ từ trong kẽ răng: “Đừng nghịch nữa!”
“Trong mắt ca ca, ta là người chuyên cố tình gây sự sao?” Từ Tử Dung khóe mắt rưng rưng chất vấn.
Từ Tử Nham không nói gì, nhưng vẻ mặt anh biểu lộ rất đầy đủ: Đúng vậy! Đệ chính là loại người này.
Từ Tử Dung nghẹn họng, được rồi, có đôi lúc y thật sự không phân rõ trắng đen, nhưng cũng chỉ vì liên quan đến đại sự của ca ca! Lẽ nào ca ca không thông cảm cho y sao!
(Nội tâm Từ Tử Nham: Ha ha, phàm là dính đến ta, trong lòng đệ hoàn toàn không có hai chữ chuyện nhỏ này!)
Từ Tử Dung lặng lẽ quay mặt đi, Huyết Khế đúng là đáng ghét muốn chết, tại sao y phải nghe nội tâm của ca ca…
“Đi đi! Đừng ở đây quấy rối ta. Nếu đệ không có việc gì làm thì đi rèn luyện đám người cũ kia đi, những tân binh này giao cho ta xử lý!” Từ Tử Nham kịp thời vuốt lông y, cuối cùng cũng không để y phát bệnh thần kinh.
Từ Tử Dung bình tĩnh nhìn ca ca, cho đến khi Từ Tử Nham không chịu nổi cặp mắt ngập nước của y nữa, vô cùng bất đắc dĩ —— hôn một cái lên trán y.
Đệ khống ca ca gì gì đó, anh đã vác cái nồi đen này rất lâu rồi, vác mãi thành quen, dù sao cũng sẽ bị người ta phát hiện quan hệ của anh và Từ Tử Dung thật sự rất tốt. ╮(╯_╰)╭
Hài lòng thu được một nụ hôn, tuy rằng không phải trên môi khiến Từ Tử Dung hơi tiếc nuối nhưng y cũng không yêu cầu thêm nữa.
Y chậm rãi quay đầu, nhìn sang đám già đời đang vây quanh, lộ ra một —— nụ cười lạnh như băng.
Giận chó đánh mèo gì gì đó, y am hiểu nhất!
Vì vậy sau nửa chén trà nhỏ, Từ Tử Nham còn đang chỉ đạo đám người mới đứng thành hàng thì bên Từ Tử Dung chỉ có thể nghe tiếng kêu thảm thiết rung trời.
Các loại tiếng kêu la khác nhau khiến đám tu sĩ còn chưa bắt đầu huấn luyện đã cảm thấy kinh hồn bạt vía. Đáng sợ nhất là Từ Tử Dung còn thiết lập một cái kết giới, cản trở tầm nhìn của những người này, để bọn họ chỉ có thể nghe mà không thể nhìn. Từng người sắc mặt tái nhợt, lòng run sợ nhận chỉ đạo của Từ Tử Nham, rất sợ lơ đãng một chút sẽ không lĩnh hội được ý đồ của Từ tiền bối, sau đó bị vứt cho tiểu Từ tiền bối.
Cứ như vậy, hiệu quả chỉ đạo của Từ Tử Nham đặc biệt tốt, hầu như mỗi tu sĩ đều dốc toàn lực học tập đồ vật mà Từ Tử Nham giao cho.
Thậm chí còn có vài người lén lút cảm thán, nếu ban đầu bọn họ tu luyện cũng có thể dốc sức như vậy, nói không chừng bọn họ cũng đã lên kim đan, nguyên anh rồi…
Hao tốn ba ngày, dạy những người mới lập tiết điểm như thế nào mới sử dụng được Tam Tài Trận. Đối với việc những người này học tập nhiệt tình (???), Từ Tử Nham vô cùng thỏa mãn, điểm tiếc nuối duy nhất đó là trong ba ngày nay, tiếng kêu thảm thiết bên Từ Tử Dung chưa hề ngừng, mặc dù biết y sẽ không nghịch tới mức gây ra tai nạn chết người nhưng…
Từ Tử Nham lặng lẽ thắp nến cho bọn họ, các ngươi vất vả rồi, nhưng Tử Dung sẽ không hãm hại các ngươi, cùng lắm là —— phương pháp huấn luyện hơi đau khổ một chút.
Trải qua ba ngày huấn luyện ‘cực kỳ tàn ác’, những tu sĩ đến trước đã khiến những người còn lại kinh hãi sau khi Từ Tử Dung mở kết giới.
Bọn họ mặc hắc bào rách rưới, cả người sát khí lẫm lẫm, ngay cả mấy nữ tu cũng là dạng hai mắt đỏ rực, sát khí trên người như muốn hóa thành thực thể.
Từ Tử Nham mặt khiếp sợ: = 口 = Đệ… Đệ làm gì bọn họ?
Ánh mắt Từ Tử Dung lướt nhẹ: Không có gì, chỉ huấn luyện năng lực gài bẫy, công kích của bọn họ.
Từ Tử Nham tưởng tượng cảnh những người này cố gắng sống sót dưới uy áp của Từ Tử Dung…
Hình ảnh kia đẹp đến mức anh không nỡ nhìn… _(″ ∠)_
Để khảo nghiệm ‘nỗ lực’ mấy ngày nay của Từ Tử Dung, Từ Tử Nham để đội ngũ hai bên cùng tham gia một trận đối đầu.
Theo lý thuyết, lấy một ngàn hai đánh một trăm tám, thế trận hẳn đã rõ ràng.
Cho dù một ngàn hai trăm người này không trải qua huấn luyện của Từ Tử Nham thì họ vẫn là tu sĩ. Trong Huyền Vũ Vực, chỉ cần là tu sĩ, rất ít người không trải qua tranh đấu. Cho dù tu vi của những người này hơi thấp, nhưng cái gọi là kiến nhiều cắn chết voi, chỉ cần không chênh lệch tuyệt đối thì những người này chắc cũng không biểu hiện quá kém.
Đáng tiếc kết quả thường vượt quá dự liệu của mọi người, sau khi cùng một trăm tám mươi người đấu võ, chưa đến hai khắc, một ngàn hai trăm người kia đã tán loạn.
Nhìn rất rõ ràng, không phải là bại trận mà là tán loạn!
Ngoại trừ một vài tu sĩ vẫn cố gắng chống cự thì những người còn lại đã bị không tới hai trăm tu sĩ đánh đến mức lui về phía sau, thậm chí có không ít tu sĩ bị đánh ngã không dậy nổi, ngay cả lực tái chiến cũng không có.
Từ Tử Nham: = 口 =
Nhìn thấy một bên là đám người mới kêu gào khóc lóc, một bên là đám già đời không quên tổ hợp Tam Tài Trận, phối hợp với nhau đuổi giết người mới, Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung với vẻ cổ quái: “Rốt cuộc đệ đã làm gì bọn họ? Sao sát khí nặng như vậy?”
Từ Tử Dung lặng lẽ quay mặt qua: “Thật ra cũng không có gì, bên trong tinh huyết sư phụ cho lần trước có một yêu thú chuyên về huyễn thuật. Ta tạo ra một con huyết thú, để huyết thú này tạo một ít ảo cảnh thú vị rèn luyện bọn họ.”
Từ Tử Nham: “… Bỏ đi, đệ đừng nói cho ta biết rốt cuộc đệ tạo ảo cảnh ‘thú vị’ gì cho bọn họ.”
Từ Tử Dung mỉm cười, tiện thể đổi đề tài.
Từ Tử Nham nhìn thoáng qua các tu sĩ tán loạn, lặng lẽ thở dài. Anh ngửa mặt lên trời, bắn ra một tia sấm màu tím, ý bảo kết thúc luyện tập.
Nói thật, kết quả như vậy thật sự khiến Từ Tử Nham khá thất vọng, anh không nghĩ rằng một ngàn hai trăm người sẽ bị gần hai trăm người đánh tè ra quần.
Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến sát khí trên người những người đó. Các tu sĩ đối chiến với họ thật sự rất áp lực, đặc biệt trải qua huấn luyện của y, đám người cũ này hạ thủ đều rất tàn độc, tuy rằng luyện tập sẽ không hạ tử thủ nhưng đau một lúc là chuyện tất nhiên.
Bất đắc dĩ thu dọn đám bại trận, Từ Tử Nham biết, đại kế huấn luyện của anh vẫn cần tiếp tục hoàn thiện, nhưng lần luyện tập này cũng không phải là không có lợi ích, tối thiểu trong hơn một ngàn tu sĩ, anh tìm được ít nhất mười mấy tu sĩ kiên trì đến cuối cùng.
Đặc biệt là thiếu niên hắc y kia, hắn dùng tu vi luyện khí tầng mười cố gắng chặn công kích của một tu sĩ trúc cơ trung kỳ. Tuy rằng bị đánh đến mức không còn sức đánh trả nhưng suy cho cùng hắn không chạy trốn, trái lại là kiên trì đến cuối cùng.
Về phần tại sao trong nhóm người cũ không có tu sĩ ngưng mạch kỳ đến hỗ trợ giải quyết hắn —— khụ khụ, đây chỉ là luyện tập, đám người kia cùng lắm là sát khí hơi nặng một chút, ra tay tàn nhẫn một chút, nhưng bảo bọn họ ức hiếp tiểu tử luyện khí kỳ? Bọn họ không làm được chuyện mất mặt này.
Trên thực tế, mặc dù đang đối chiến luyên tập thì những người này cũng rất ăn ý chọn lựa đối thủ có tu vi tương đương. Chẳng qua những người cũ này đã sớm quen phối hợp với nhau, mà người mới còn chưa tạo được sự ăn ý nên lúc này mới bị đám người cũ đuổi theo đánh…
Tập hợp mọi người lại, Từ Tử Nham phát biểu một hồi. Anh không phê bình các tu sĩ bại trận, dù sao thực lực hai bên không đồng đều, xảy ra kết quả ngoài dự liệu nhưng cũng không phải khó chấp nhận.
Mục đích của đợt huấn luyện ba ngày của Từ Tử Nham chính là hy vọng có thể thu phục nhân tâm của những người này. Anh không muốn đến Vân Tiêu Thành thì phát hiện thủ hạ của mình chạy trốn mất phân nửa.
Đừng tưởng rằng đây là chuyện bất khả thi, phải biết rằng những người này đều cho rằng mình bị đưa đến Vân Tiêu Thành làm con chốt thí. Bây giờ Huyền Vũ Vực rơi vào chiến loạn, một số thành trì gần Ma tộc đã thất thủ, nếu như những tu sĩ này chạy trốn thì Từ Tử Nham thật sự không có biện pháp nào để tìm bọn họ về.
Kiếp trước trong phim có một câu nói như thế này, lòng không vững, khó mà dẫn dắt đội ngũ.
Mà Từ Tử Nham lợi dụng ba ngày này, tóm chặt trái tim mọi người trong lòng bàn tay.
Anh chỉ cho bọn họ một hy vọng, hy vọng không bị người ta xem là bia đỡ đạn, không bị người ta tùy tiện vứt bỏ.
Đương nhiên, nếu có thể cho một lợi ích thì sẽ có hiệu quả tốt hơn. Không thấy sau khi thiếu niên hắc y nhận được một viên Trúc Cơ Đan đã trở thành fan não tàn của Từ Tử Nham sao…
Thật ra Từ Tử Nham phát biểu không có đao to búa lớn gì, anh chỉ kể lại chiến tích tiểu đội ba lần đánh bại Ma tộc của những người do anh dẫn dắt.
Không giống những người kia khoe khoang lúc trước, lúc Từ Tử Nham bình luận về tình hình chiến đấu, anh không chỉ kể về thắng lợi mà còn nhắc tới một số khuyết điểm của bọn họ.
Anh muốn nói cho những người này biết, anh sẽ không hứa hẹn tất cả mọi người đều có thể sống sót, nhưng ít nhất anh cho bọn họ một hy vọng sống tiếp.
Các ngươi có tu vi thấp? Đừng lo, ta có Tam Tài Trận có thể cho mọi người sử dụng.
Ngươi cảm thấy thế lực đơn bạc? Cũng không quan trọng, bởi vì sau lưng ngươi sẽ là đồng đội của ngươi, bạn bè của ngươi, bọn họ sẽ bảo vệ phía sau của ngươi.
Nếu như thế mà ngươi còn không sống được thì chỉ có thể nói ngươi xui xẻo, về điểm này, Từ Tử Nham không giúp được bọn họ. ╮(╯_╰)╭