Ặc… Không đúng, bây giờ không phải lúc suy xét vấn đề này, hiện tại quan trọng nhất là phải làm sao để cứu mạng nhỏ của mình.
Cực Quang xuyên qua bạch quang cùng tử mang, trên thân kiếm phủ một tầng kiếm khí hai màu trắng tím rất dày, ôm cổ kiếm khí này, Cực Quang nhanh chóng xuyên vào bắp chân Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham hoảng sợ, không ngờ sau khi Cực Quang xuyên vào, chẳng những không chút đau đớn, trái lại cổ tê dại kia từ từ rút đi, thậm chí linh lực trên người được anh nắm lại quyền khống chế.
Ầm ầm!
Thịt xay vốn bám trên người Từ Tử Nham bị Cực Quang dẫn xuống. Kiếm khí bạch quang cùng tử mang đan xen đánh nát thịt xay kia, hoàn toàn tan thành mây khói.
Từ Tử Nham lòng còn sợ hãi nhìn thứ bị cháy đen chỉ lớn chừng đầu ngón tay nằm trên mặt đất cách đó không xa, sợ hãi trong lòng vẫn chưa hoàn toàn rút đi.
Chỉ có một giọt chút xíu thiếu chút nữa đã lấy mạng anh, nếu trong mê cung này thêm vài con quái vật như vậy, e rằng gần trăm tinh anh của Huyền Vũ Vực sẽ bị hao tổn ở trong này.
“Cẩn thận, coi chừng quái vật kia công kích nữa.” Từ Tử Nham không dám buông lỏng, vội vàng nhắc nhở mọi người chú ý.
“Quái vật kia chạy rồi.” Lúc này Lặc Hổ mới phát hiện, quái vật kia đã biến mất không thấy tung tích.
Mọi người nhìn nhau, bao gồm Từ Tử Nham đều thở phào nhẹ nhõm.
Từ Tử Dung ôm chặt ca ca không buông tay, giống như sợ anh bị người khác cướp đi.
“Được rồi, ta không sao rồi không phải sao?” Từ Tử Nham vỗ vỗ đầu đệ đệ trấn an.
Đáng tiếc Từ Tử Dung hoàn toàn không để ý tới, động tác ôm siết lưng anh càng chặt, dường như hận không thể khảm cả người anh vào trong thân thể y.
Trong lòng Từ Tử Nham bất đắc dĩ, biết chuyện lúc nãy đã hù dọa y, vốn tưởng rằng tu luyện tới kim đan là có thể hành tẩu ở Huyền Vũ Vực, ít nhiều sinh mạng cũng được bảo đảm, ai ngờ chỉ qua một cái bí cảnh khiến anh thiếu chút nữa mất mạng, xem ra muốn sống tốt ở Tu Chân Giới, muốn sinh mệnh dài lâu hẳn phải tu chân không ngừng…
“Ca ca, lần sau không được đẩy ta ra!” Từ Tử Dung cắn tai Từ Tử Nham, thầm thì với anh.
Từ Tử Nham nghiêm túc xoay mặt y qua: “Không đẩy đệ ra thì phải làm sao, cùng chết? Ngu ngốc!” Vừa nói, anh vừa gõ lên đầu Từ Tử Dung: “Nếu lần sau ta gặp nguy hiểm, có thể cứu thì phải cứu, nhưng nếu không cứu được thì đệ cũng đừng cậy mạnh. Sống sót báo thù cho ta mới là chuyện nên làm. Cùng chết với ta, sau đó để kẻ thù tiêu dao bên ngoài, chuyện ngu xuẩn như thế hẳn đệ sẽ không làm đúng không?”
Từ Tử Dung cúi thấp đầu không nói lời nào, Từ Tử Nham không khỏi đau đầu.
Kỳ thật anh cũng không muốn nói lời xui xẻo này, nhưng Tu Chân Giới quá nguy hiểm, sơ ý một chút, anh lúc nào cũng có thể chết.
Nếu nói đến hai ngày trước, anh vì mua được bột phấn của Ngộ Tâm Thảo và khí linh kia nên đắc ý, cảm thấy mình cũng có hào quang nam chính soi rọi, bây giờ anh đã hoàn toàn đánh vỡ ý tưởng tồi tệ này…
Nam chính cái gì, mẹ kiếp là nam chính suýt chút nữa cúng mạng sao? Nếu không có Tiểu Thanh và ốc sên nhỏ hỗ trợ, coi chừng bây giờ anh đã là một phần của cục thịt xay rồi.
Chết kiểu ghê tởm như vậy… Thật sự là nghĩ đến thấy lạnh cả lưng.
“Được rồi được rồi, tạm thời không nói chết hay không chết, bây giờ chúng ta phải nghĩ xem nên làm gì.” Từ Tử Nham xoa xoa thái dương.
Sắc mặt Vệ kình khó coi: “Lúc nãy ở trên thịt xay ta thấy có mặt của đệ tử Lưu Quang Tông.”
“Cái gì?” Từ Tử Nham sợ hãi.
“Là thành viên đồng thời vào mê cung Chân Long với chúng ta. Trước khi đi vào, hắn còn cố ý lại đây chào hỏi ta.” Vệ Kình khẽ quay mặt đi, tuy rằng hắn không quen tên sư đệ kia, nhưng dù sao cũng là đồng môn. Vài ngày trước còn có thể nói chuyện vui đùa với nhau, nhưng bây giờ đã trở thành một phần của quái vật kia, quả thực làm lòng người lạnh lẽo.
“Nói cách khác, trước khi tập kích chúng ta, quái vật kia đã tấn công không ít người.” Từ Tử Nham cau mày.
Cho tới giờ, bọn họ ở mê cung Chân Long đã rất nhiều ngày, nhưng dọc đường ngay cả bóng người cũng không thấy, về phương diện này có thể là vì mê cung Chân Long quá lớn, gần trăm người bị phân tán bên trong, không dễ gặp mặt. Về mặt khác yêu thú trở nên rất nhiều cũng rất mạnh mẽ, tạo nguy hiểm rất lớn cho các tuyển thủ.
Hiện giờ mê cung lại xuất hiện thêm một con quái vật như vậy, không biết những người khác có lành ít dữ nhiều hay không…
Bốn người bọn họ cũng không phải đồ ngốc, chỉ dựa vào mấy câu của Vệ Kình và Từ Tử Nham, liền suy đoán ra kết quả tương tự.
Sắc mặt mỗi người đều khó coi, nếu trước đó yêu thú biến hóa còn trong phạm vi thừa nhận của bọn họ, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện một con quái bùn nhão cũng đủ mang đến uy hiếp tính mạng cho bọn họ.
“Phải làm sao đây?” Lặc Hổ nhìn Từ Tử Nham rồi nhìn sang Vệ Kình.
Hai người kia nhìn nhau, miệng đồng thanh: “Từ bỏ thôi.”
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, dường như cũng sợ đối phương sẽ cự tuyệt.
“Thứ xuất hiện ở đây đã vượt khỏi phạm vi khống chế của chúng ta, dù ta từ bỏ thi đấu lần này cũng phải báo việc này lên trên.” Thái độ của Vệ Kình rất nghiêm trọng. Lần so tài toàn vực này với hắn mà nói là một cơ hội cực tốt để phô diễn bản thân, nhưng so sánh cơ hội của mình với an nguy gia tộc, hắn sẽ lựa chọn vế sau.
Vệ gia nắm trong tay mê cung Chân Long nhưng lại xuất hiện loại biến hóa dị thường này, bất luận như thế nào hắn cũng phải mau chóng báo lên, bằng không…
Nhớ tới quái vật thịt xay lúc nãy năng lực kinh người, sắc mặt hắn nặng nề hơn vài phần.
Quái vật này lại sinh ra trong mê cung Chân Long, rốt cuộc sâu trong mê cung này giấu cái gì? Hồn Lô mở ra kia có phải liên quan đến quái vật này?
Các loại suy nghĩ hỗn loạn rối rắm liên tục xuất hiện trong đầu Vệ kình, hắn nhức đầu xoa xoa thái dương.
Một khi hắn ra ngoài công khai tin tức, không chừng sẽ đưa đến cái gì đó, làm gia chủ thế gia tương lai, Vệ Kình cần phải cân nhắc nhiều.
Vai đột nhiên trầm xuống, Vệ Kình kinh ngạc quay đầu sang.
Lặc Hổ lạnh lùng nhìn hắn: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nói xong, hắn xoay người đi nhanh, vứt Vệ Kình ở sau lưng.
Vệ Kình nhìn tai đối phương đỏ bừng, đột nhiên cảm thấy chuyện phát triển như thế này chưa hẳn bết bát như hắn nghĩ.
Đáng tiếc… Vui vẻ của hắn chỉ giữ được trước khi phát hiện truyền tống trận xảy ra vấn đề.
Khi hắn cho rằng mình cần phải thông qua truyền tống trận đến cửa ra, không ngờ phát hiện mình lại bị truyền tống đến một cái đại sảnh xa lạ.
Đại sảnh này rộng lớn khổng lồ, thậm chí so với đại điện chủ phong trên Lưu Quang Tông còn lớn hơn rất nhiều.
Vệ Kình chưa từng nghe nói trong mê cung Chân Long có nơi tương tự như thế này, bởi vậy vô cùng cẩn thận, cảnh giác nhìn xung quanh.
Vừa nhìn liền thấy vài cánh cửa, thì ra đại sảnh có mái rất cao, bên trên nạm hơn trăm viên Dạ Minh Châu lớn chừng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.
Trong phòng sừng sững mười tám trụ rồng, trên mỗi cây cột đều có một Chân Long rất sống động.
Trong lòng Vệ Kình không khỏi hồi hộp, không biết ảnh hưởng tâm lý hay là như thế nào, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của từng trụ rồng như đang nhìn chằm chằm hắn, nhưng khi hắn nhìn kỹ, lại phát hiện chỉ là tượng đá.
Bởi vì phát triển vượt khỏi tầm khống chế, Vệ Kình không hành động thiếu suy nghĩ, thành thành thật thật ở cạnh truyền tống trận chờ những người còn lại.
Sau mấy hơi thở, nhóm Từ Tử Nham đều thông qua truyền tống trận được truyền tới đây. Mới vừa mở mắt ra, mọi người lập tức phát hiện không bình thường. Dù sao cửa ra cùng đại sảnh nguy nga có khác biệt rất lớn…
“Đây là nơi nào?” Từ Tử Nham nghi ngờ nhìn Vệ Kình.
Vệ Kình bất đắc dĩ xòe tay ra: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết là, chỉ sợ chúng ta không ra được…”
Từ Tử Nham lập tức im lặng, vốn truyền tống trận thông đến cửa ra lại truyền tống bọn họ đến địa phương quỷ quái này, chuyện như vậy còn cần nói rõ sao?!
“Có mùi máu.” Từ Tử Dung hơi nheo mắt lại, mấy nhánh Huyết Đằng nhỏ bé nhẹ nhàng lắc lư sau lưng y, nhìn chằm chằm một hướng khác trong phòng.
Ngay lập tức phòng khách trở nên im ắng đến mức kim rơi cũng có thể nghe được, Từ Tử Nham cùng bọn Vệ Kình đề phòng trước tiên, cảnh giác nhìn nơi Huyết Đằng đang hướng đến.
“Mũi thật thính.” Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe từ một bên đại sảnh truyền đến, mọi người lập tức chú ý quan sát, chỉ thấy một mảnh sương mù thổi qua, một nữ tử mặc hắc y, vai chảy máu chậm rãi đi tới.
Chờ sau khi nàng hoàn toàn đi ra khỏi bóng tối, mọi người lập tức không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, thậm chí Từ Tử Nham còn hoảng sợ quay đầu nhìn Từ Tử Dung một cái.
Dung mạo nàng xinh đẹp tuyệt trần, mặt mũi tinh xảo, một đôi mắt to sâu thẳm yêu kiều như có thể hút người vào trong, bất luận dựa vào tiêu chuẩn gì, nàng đều là một vị mỹ nhân tuyệt sắc. Nhưng làm mọi người khiếp sợ là gương mặt của nàng lại giống hệt Từ Tử Dung!
“Làm sao có thể.” Vệ Kình và Lặc Hổ không kiềm lòng được đồng thanh, dường như đang phán đoán Từ Tử Dung cùng nữ tử kia có quan hệ thế nào.
Từ Tử Nham nhíu chặt mày, đương nhiên anh biết Từ Tử Dung không có huynh đệ tỷ muội gì, nhưng nam nữ xa lạ lại có cùng một gương mặt, dù như thế nào cũng không thể dùng trùng hợp để giải thích, đúng không.
Trong nháy mắt khi y nhìn nữ tử kia, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong tiếng hốt hoảng của mọi người, y trực tiếp ra tay, ba nhánh Huyết Đằng rất lớn nhanh chóng quất tới.
Vệ Kình và Lặc Hổ còn chưa hiểu ra chuyện này, nhưng Từ Tử Nham đã có kinh nghiệm phối hợp với Từ Tử Dung, ngay cả thời gian suy tính cũng không có, nhanh chóng phối hợp xuất thủ với y.
“A!” Nữ tử la lên một tiếng, trường sa* trong tay vung lên, vất vả ngăn cản công kích của Huyết Đằng, nhưng Lôi Linh Tiễn của Từ Tử Nham lại thừa cơ đâm xuyên bả vai nàng.
(Trường sa: mảnh vải/lưới lớn)
“Dừng tay!” Nữ tử hô to một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Từ Tử Dung: “Ta không có ý công kích các ngươi.”
Từ Tử Dung lạnh lẽo nhìn nàng ta: “Không muốn chết thì mau đổi mặt của ngươi, đừng hòng dùng thứ này quấy nhiễu chúng ta. Còn nữa, thu lại cái thứ trên cổ tay ngươi, đừng tưởng rằng có thể lừa được ta. Nếu ngươi có chút dị động, ta không ngại xử ngươi trước.
Nữ tử uất ức cắn môi dưới, vẻ mặt ai oán nhìn bốn nam nhân trước mặt, giống như đang lên án bọn họ không biết thương hương tiếc ngọc.
Vệ Kình và Lặc Hổ cảm thấy rợn tóc gáy, bị một nữ nhân nhìn như vậy, còn là nữ nhân có gương mặt giống hệt Từ Tử Dung, loại cảm giác này đã không thể dùng từ sợ hãi để hình dung…
***
Tác giả có lời muốn nói: A_A muội tử xuất hiện…