Mục lục
Dạy "hư" em trai mất rồi phải làm sao đây?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qiezi

Sắc mặt Từ Tử Nham trắng bệch, giải thích cho Từ Tử Dung chuyện xảy ra vừa rồi, sau đó nắm lấy vai y nói cực kỳ nghiêm túc: “Nhớ kỹ, thân thể của đệ là của đệ, sau này nếu gặp loại tình huống này phát sinh nữa, tuyệt đối không thể để người kia thực hiện được!”

Dường như Từ Tử Dung cũng bị hù dọa, vội vã gật đầu đầy nhu thuận, biểu thị mình nhất định sẽ kiên trì chống cự, kiên quyết không thể người thực hiện đoạt xá.

Lúc này Từ Tử Nham đem cỗ sát khí và người đoạt xá liên hệ với nhau, tức khắc nghĩ trong lòng mà phi thường sợ hãi, sát khí nồng đậm như vậy, đối phương là giết bao nhiêu người a? May mà Tử Dung có lợi thế chủ nhà, nếu không hai huynh đệ nhà họ chỉ sợ phải táng thân nơi này.

Ôm Từ Tử Dung an ủi một phen, Từ Tử Nham dứt khoát không đi, tìm mảnh đất trống dựng lều, sau đó đi săn thú, định dùng mỹ thực để dỗ dàng tâm tình của Từ Tử Dung một chút.

Nhìn bóng dáng bận rộn của ca ca, hiếm khi Từ Tử Dung thấy áy náy một lần. Lúc này đây y bại lộ quá lớn, nếu không cũng không dùng đến lý do sứt sẹo như ‘Đoạt xá’.

Tuy rằng ca ca tin, nhưng điều này cũng có ý nghĩa sau này y nhất định phải cẩn thận hơn, trừ phi y dự định trực tiếp ngả bài với ca ca, nếu không có lý do lúc trước, tuyệt đối không thể bộc lộ ra sát khí mãnh liệt như vậy.

Thật vất vả mới đem chuyện này bỏ qua, nhìn ca ca bởi vì lo lắng cho mình mà mệt mỏi đến đầu đầy mồ hôi, trong lòng Từ Tử Dung tràn đầy áy náy, nhưng so với nguy cơ mất đi ca ca, y tình nguyện gánh chịu loại áy náy này.

“Ca ca, ta không sao, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Có lẽ là tự trách Tử Dung bị tập kích trước mắt mà anh lại không phát hiện, cả đêm hôm nay Từ Tử Nham cơ hồ là không dám lơ là, nhìn chằm chằm Từ Tử Dung.

Nhưng Từ Tử Nham càng như vậy, Từ Tử Dung càng áy náy, tuy rằng dưới tình thế cấp bách lúc đó, y chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, nhưng trên thực tế, y chính xác là lừa gạt ca ca.

Trong lòng Từ Tử Dung có chút lo lắng, y không biết tương lai nếu chuyện này bị vạch trần, ca ca sẽ đối xử với y như thế nào. Y hưởng thụ sủng ái của ca ca, hưởng thụ tín nhiệm của ca ca, y không cách nào tưởng tượng nếu có một ngày mất đi những thứ này, mình có thể trở nên điên cuồng hay không…

“Ừ, đệ cũng nghỉ ngơi đi, ngày hôm nay đừng tu luyện.” Từ Tử Nham sờ đầu đệ đệ, đầu tóc đen kia vẫn mềm mịn mượt mà như cũ.

Anh yên lặng thở dài trong lòng, Tử Dung càng hiểu chuyện, thì anh càng tự trách, mặc dù anh cũng biết, loại chuyện đoạt xá này, với thực lực của anh căn bản là không giúp được gì, nhưng vẫn thấy hổ thẹn, luôn cảm thấy mình không bảo vệ tốt đệ đệ.

Hai huynh đệ mang theo tâm tư bất đồng trằn trọc trong lều, khó có được một đêm không cần tu luyện, hai người bọn họ, ai cũng không ngủ ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, tuy nói đối với tu giả, một đêm không ngủ căn bản không phải vấn đề gì, nhưng đêm qua hai huynh đệ đều suy nghĩ rất nhiều, bởi vậy thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Nhìn nhau, hai người nhịn không được đồng thời nở nụ cười, Tử Dung nhào vào trong lòng Từ Tử Nham làm nũng, mà Từ Tử Nham cũng cực kỳ cưng chiều, xoa xoa mái tóc rối tung của y.

Tử Dung nghĩ như thế nào, Từ Tử Nham không biết, nhưng anh đã hoàn toàn thông suốt.

Chim non chung quy cũng sẽ có ngày dang rộng đôi cánh bay lượn, lúc này Từ Tử Dung đã không còn là hài tử bị khi dễ trong trí nhớ của anh nữa.

Tuy rằng cũng chỉ có mười hai tuổi, nhưng y đã là một tu sĩ trúc cơ hàng thật giá thật, nguy hiểm cùng loại như ngày hôm qua, y còn có thể trải qua rất nhiều lần, làm ca ca, anh có thể tận lực bảo vệ Tử Dung, nhưng không thể đảm bảo lần nào cũng sẽ thành công.

Trên thế giới này, không ai có thể vĩnh viễn bảo vệ một người khác, thay vì luống cuống khi gặp nguy hiểm, còn không bằng nỗ lực tu luyện, chỉ cần thực lực bản thân mạnh mẽ, ai có thể đụng đến bọn họ?

Thu dọn xong lều vải, hai huynh đệ Từ gia lần thứ hai ngự kiếm phi hành, Từ Tử Dung đã từng cảm nhận được cái loại triệu hoán này ngày càng mãnh liệt, mặc dù ngày hôm qua gặp Bách Mục Hóa làm y dời đi rất nhiều lực chú ý, nhưng cảm giác cỗ hô hoán này cũng không có biến mất, chỉ là yếu đi một ít.

Mà khi bọn họ tách khỏi Bách Mục Hóa, cái loại cảm giác triệu hoán lại mãnh liệt như ban đầu, nội tâm Từ Tử Dung do dự không biết có nên đến đó trước hay không, bởi vì càng đến gần, y càng có thể cảm thụ rõ ràng được, đáp lại cỗ triệu hoán đó —— là Huyết hải tâm kinh trong cơ thể y.

“Làm sao vậy?” Nhìn đệ đệ không hăng hái lắm, Từ Tử Nham kỳ quái hỏi.

Từ Tử Dung nhíu mày, y mơ hồ có thể cảm giác được cái vật triệu hoán y sẽ có chỗ tốt cực lớn, chỉ là khi dính dáng đến Huyết hải tâm kinh, y lại không hiểu sao cảm thấy chột dạ. Đặc biệt là vì ngày hôm qua y phạm chút sai lầm, phải nói dối cho qua chuyện, y cũng không phải để ý mình nói dối, mà là đối tượng nói dối là ca ca, thật sự rất nan giải.

“Không, đột nhiên ta nhớ đến sự xuất hiện của người kia ngày hôm qua.” Từ Tử Dung không muốn thảo luận về đề tài Huyết hải tâm kinh, nhưng trong lúc vô ý nói ra những lời này, mi tâm càng nhíu chặt hơn.

Nếu không phải ngày hôm qua, bóng lưng người kia cực kỳ giống tiện nhân Bạch Hoa, y cũng sẽ không thất thố mà bộc phát sát khí mãnh liệt như vậy.

Dù sao đời trước tình cảnh bi thảm, có một nửa là do Từ Tử Nham tạo thành, mà nửa kia đương nhiên phải quy cho con tiện nhân Bạch Hoa kia.

Cừu hận với Bạch Hoa, y căn bản không thể dùng lời diễn tả được, coi như là thiên đao vạn quả, lột da rút xương cũng khó giải trừ mối hận trong lòng y.

Chỉ là…

Từ Tử Dung lặng lẽ liếc mắt nhìn Từ Tử Nham, nếu chỉ có mình y, y nhất định sẽ không chút do dự mà giết Bách Mục Hóa kia, không vì cái gì khác, chỉ dựa vào bóng dáng của hắn tương tự Bạch Hoa, như vậy là đủ rồi.

Nhưng hiện tại có ca ca… Y lo lắng đến ấn tượng của mình trong mắt ca ca.

Y biết tính cách ca ca không phải là cái loại lãnh khốc vô tình, không phải kiểu người tư lợi, nếu y giết người mà không có lý do, tuyệt đối sẽ bị ca ca đánh cho gần chết… Điểm này, mấy năm trước y đã từng lĩnh giáo qua một lần.

“Coi như ngươi may mắn…” Trong mắt Từ Tử Dung lóe lên tia tàn nhẫn, trên mặt cũng là biểu tình bất đắc dĩ.

Tính cách của ca ca, trên nhiều phương diện làm y không thể tự tung tự tác, nhưng nếu mất đi loại tính cách này, ca ca cũng sẽ không phải là ca ca…

Tuy Từ Tử Dung suy nghĩ nhiều, nhưng trên thực tế chỉ là một hơi thở liền thông suốt.

Từ Tử Nham nghe y nhắc đến Bách Mục Hóa liền ngẩn ra, anh cho rằng Từ Tử Dung rất ghét người kia, làm sao sẽ chủ động đề cập đến hắn?”

“Làm sao đệ lại đột nhiên nhớ tới hắn?”

Từ Tử Dung nhướng mày, lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu: “Ca ca không cảm thấy hắn lớn lên rất đẹp sao?”

Không hiểu sao Từ Tử Nham có chút chột dạ, lúng túng dời mắt: “Cũng không tệ, bình thường thôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, anh đã cảm thấy không thích hợp, anh chột dạ cái con khỉ gì a, anh rõ ràng cũng không có làm gì sai! Hơn nữa Tử Dung, đệ nói cái gì đó? Nam nhân là có thể sử dụng từ ‘Đẹp’ để hình dung sao?

Anh xụ mặt, dự định giáo huấn Tử Dung một phen, còn chưa kịp mở miệng, Từ Tử Dung lại nói trước anh một bước: “Ca ca nghĩ hắn lớn lên rất bình thường sao?”

Lúc nói lời này, hai mắt y lập lòe chiếu sáng, trong mắt còn mang theo chờ mong không hề che giấu.

Từ Tử Nham ngẩn ra, lập tức nhịn không được bật cười, anh vẫn cho là với tính cách của Tử Dung, hẳn là không thích người khác nhắc tới gương mặt tinh xảo tuấn mỹ của đệ ấy, bởi vậy tuy ngày thường cũng có nhiều chủ ý, nhưng chưa hề dùng từ xinh đẹp, hay là cái dạng từ gì khác để hình dung Tử Dung.

Cũng không nghĩ đến thì ra y rất đắc ý bản thân lớn lên xinh đẹp phải không? Cho nên nhìn thấy một nam nhân dung mạo không hề kém mình, trong lòng liền nảy sinh lòng ghen tỵ?

Từ Tử Nham tự nhận đã hiểu chân tướng vì sao Từ Tử Dung lại ghét Bách Mục Hóa như vậy, thế nhưng loại biểu tình ‘Ta rất đẹp, so với tất cả mọi người đều đẹp hơn’ biểu hiện trên mặt Từ Tử Dung, sao lại đáng yêu như vậy!

Rốt cuộc anh nhịn không được cất tiếng cười to, kỳ thực đối với dung mạo, anh cũng không để ý lắm tuy rằng không đạt được đến trình độ như lão hòa thượng nói cái gì hồng nhan khô cốt, dung mạo chỉ là thân xác thối rữa các loại, nhưng anh càng nhìn trúng, đó chính là nội tâm con người.

Anh không phủ nhận, trong quan hệ giữa người với người, người có dung mạo hơi tốt luôn dễ dàng thu được hảo cảm người khác, nhưng tiếp xúc qua thời gian dài, sẽ phát hiện, cho dù người có nhan sắc không đẹp, chỉ cần nhìn mãi thành quen, cũng chính là chuyện như vậy.

Tương lai Từ Tử Dung sẽ biến thành một mỹ nhân xuất sắc như thế nào, anh sớm đã có ấn tượng trực quan, chính là nhân vật năm đó vận áo lông hồng bào, là Huyết ma đại nhân đủ làm kinh diễm toàn bộ ma đạo.

Nếu chỉ luận về tướng mạo, từng ấy năm, bao gồm cả đời trước của anh, anh thật sự là không phát hiện nam nhân nào có thể hấp dẫn hơn Từ Tử Dung, gương mặt tinh xảo hiện tại còn có chút non nớt, đến khi nẩy nở hoàn toàn, tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành, là mỹ nhân gây tai họa nhân gian.

Anh nhớ rất rõ ràng, trong tiểu thuyết có nhắc tới thời điểm Huyết ma cung thành lập, bên trong có không ít người đầu nhập vào Huyết ma cũng là bởi vì thèm nhỏ dãi dung mạo xinh đẹp của y, thậm chí còn có người tung tin đồn, nói toàn bộ Huyết ma cung đều là hậu cung của Từ Tử Dung.

Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là lời đồn, dù sao xem đến ký ức nguyên thân, đừng nói hậu cung gì đó, sợ rằng lúc Từ Tử Dung chết, còn là xử nam đây…

Ừm, rốt cuộc ta đang nghĩ cái gì… Ta không có việc gì lại nghiên cứu đệ đệ mình có phải là xử nam hay không? Với điều kiện đời này của đệ đệ ta, chẳng lẽ còn lo lắng đệ ấy không tìm được vợ sao?

Từ Tử Nham cảm giác mình quả thực là đại biểu điển hình của ca ca tốt Trung Hoa, lúc này Tử Dung mới mười hai tuổi, thậm chí ngay cả tương lai tìm vợ của đệ đệ cũng bắt đầu suy tính. _(:з” ∠)_

“Ca ca.”

Nhìn Từ Tử Nham nửa ngày không trả lời câu hỏi của mình mà đang đờ người ra, Từ Tử Dung hơi mất hứng. Y lặng lẽ đem phi kiếm của mình dịch sát tới, cố ý ở bên tai Từ Tử Nham thổi khí gọi anh.

Từ Tử Nham giật mình, thoáng cái ớn lạnh, vừa nãy đột nhiên có một hơi thở ấm áp thổi vào tai anh, làm anh thất thố không kịp đề phòng, suýt chút nữa là mất khống chế phi kiếm.

“Tử Dung!” Từ Tử Nham bất mãn kêu lên, thổi khí trong tai gì gì đó, đệ đệ à, ngươi không thể chơi như vậy!

Từ Tử Dung hào hứng nhìn phản ứng của ca ca, một chiêu kia là y học được trên người Bạch Hoa, y đã từng thấy qua rất nhiều lần, Bạch Hoa chỉ là kề sát tai Từ Tử Nham, nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó hai người sẽ nhanh chóng lăn lên giường, đến một trận hoan ái sung sướng nhễ nhại.

Đời trước bởi sự kiện lúc bé, cho nên bất luận nam hay nữ cũng không thể có biện pháp khơi gợi dục vọng trong y, hơn nữa tu luyện Huyết hải tâm kinh, nếu cùng người giao hợp liền tương đương với đem nhược điểm của mình giao cho người khác, lúc đó y mất đi tín nhiệm với tất cả mọi người, liền thành tính lãnh cảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK