Mục lục
Dạy "hư" em trai mất rồi phải làm sao đây?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Qiezi

“Xem rồi hẵng nói.” Từ Tử Nham cũng bất đắc dĩ, không đủ tin tức, anh hoàn toàn không thể suy đoán làm thế nào mới phá được bẫy.

Hai người ngồi trên lầu hai nhà trọ, buồn chán nhìn ngoài cửa sổ. Trong khoảnh khắc khi trời dần tối, toàn bộ vùng sông nước Giang Nam đột nhiên xảy ra biến hóa bất ngờ.

Thế giới vốn rực rỡ sắc màu như bị cưỡng ép xóa màu, chỉ để lại hai màu trắng đen mờ đục…

“Đã xảy ra chuyện gì?” Từ Tử Nham khiếp sợ nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời vốn màu đen đã biến thành vùng sương mù mênh mông, giống như bóng đêm ban nãy chỉ là ảo giác của anh. Chỉ trong một cái chớp mắt, buổi đêm đã biến thành cái dạng này.

“Ca ca…” Từ Tử Dung khẽ gọi, chỉ xuống lầu một nhà trọ.

Chỉ thấy chưởng quỹ ở đại sảnh lầu một chậm rãi duỗi thắt lưng, gương mặt vốn chấc phác như nến bị cháy, không ngừng hòa tan chảy xuống.

Trong chốc lát, một bộ xương trắng đứng phía sau quầy, lắc lư đầu, phát ra tiếng kẽo kẹt. Sau đó, trong hai hốc mắt trống rỗng đột nhiên dấy lên hai ngọn lửa xanh, hắn gọi tiểu nhị: “Đến giờ rồi, mau đổi đèn lồng.”

Tiểu nhị trong nhà trọ cũng là một bộ xương khô, đốm lửa trong hốc mắt yếu hơn lão bản một chút, cạch cạch đáp lại, tay cầm khăn lông vắt lên vai, sau đó tháo bảng hiệu nhà trọ xuống, gắn cờ chiêu hồn lên trên.

Từ Tử Nham: ….. Tiết tấu đột nhiên vào quỷ thành à! Trấn nhỏ vùng sông nước Giang Nam đâu! Chỉ trong chớp mắt, khắp phòng đầy xương khô là có ý gì?

Từ Tử Dung âm thầm nhìn xung quanh, một số khách trên lầu hai cũng biến đổi ngoại hình, đa số đều là xương khô, còn có mấy người tuy nhìn giống người bình thường nhưng thỉnh thoảng lộ đuôi phía sau, đôi khi vươn lưỡi dài cả thước đủ để chứng minh thân phận phi nhân loại của họ.

Tiểu nhị xương khô đổi xong cờ chiêu hồn liền vội vàng đi lên lầu hai. Từ Tử Nham vốn cho rằng mình sẽ bị ngó lơ, không ngờ đối phương hết sức ân cầm cầm khăn lau bàn cho họ, vui vẻ hỏi: “Hai vị khách quan đến làm gì? Bổn tiệm có một lượng lớn Cẩu Vĩ Thảo ngàn năm đúng lúc trưởng thành, đối với các tinh quái như các vị khách quan đây rất hữu dụng.”

Từ Tử Nham: …..

Từ Tử Dung nửa cười nửa không liếc tiểu nhị, tiểu nhị bị ánh mắt kia nhìn mà phát rét, vô thức rụt cổ, đứng nghiêm mà nói: “Thật ra Túy Xuân Phong của bổn tiệm cũng rất tuyệt, hiệu quả không kém Cẩu Vĩ Thảo, hơn nữa hương vị đậm đà, là hàng tuyệt phẩm của bổn tiệm!”

Từ Tử Nham im lặng nhìn Từ Tử Dung, vừa nhìn đã biết tiểu nhị xương khô này chính là kiểu hay bắt nạt kẻ yếu. Vào lúc này, Từ Tử Dung mặt lạnh như tiền luôn có thể cho người khác cảm thấy khí thế nữ vương, vô cùng hữu dụng.

Từ Tử Dung gõ bàn, thờ ơ nói: “Cho một vò đi. Ở đây còn có món ngon gì?”

Tiểu nhị vội vã liệt kê mấy món đặc sắc trong tiệm, Từ Tử Dung nghe xong, cảm thấy đều là những món ngon, chỉ là…

Y giơ tay cắt ngang tiểu nhị chào hàng: “Chúng ta lần đầu đến đây, có gì ngon đều mang lên đi, nhưng…” Y dừng lại, nụ cười chan hòa: “Ở đây các ngươi trả tiền bằng gì? Nhận linh thạch không?”

Tiểu nhị gật đầu lia lịa: “Nhận, không chỉ linh thạch, các loại thiên tài địa bảo bổn tiệm đều có quy định giá thu mua. Nếu khách quan cần, muốn mua những món đồ khác, bổn tiệm cũng có thể chạy vặt cho khách quan. Hai vị mới tới Quỷ Giang Nam, tất nhiên muốn mua đặc sản ở đây, chỉ cần khách quan đưa đủ linh thạch, trấn nhỏ của chúng ta cũng có không ít đồ tốt đó.”

Từ Tử Dung nghe vậy gật đầu, tiện tay đuổi tiểu nhị đi. Qua không bao lâu, trên bàn của họ xuất hiện mấy món thức ăn và một vò Túy Xuân Phong.

Từ Tử Nham mở vò rượu ngửi thử, mừi rượu nồng, vô cùng mê người, hơn nữa thức ăn trên bàn nhìn cũng rất ngon miệng.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, kiềm chế xúc động muốn ăn một miếng.

Trấn nhỏ quỷ dị như vậy, trước khi làm rõ tình huống nơi này, anh không dám ăn đồ ăn ở đây.

“Ca ca, hiện tại mọi người đều có thể nhìn thấy chúng ta.” Từ Tử Dung hạ giọng nói.

Từ Tử Nham như lơ đãng nhìn một vòng, phát hiện những bộ xương xung quanh đều thèm thuồng nhìn rượu và đồ ăn trên bàn hai huynh đệ họ.

Từ Tử Nham tùy ý nhìn xung quanh, đúng lúc thấy dưới lầu có một bộ xương thiếu một nửa xương đùi, đang ngồi xổm trước cửa nhà trọ ăn xin, thỉnh thoảng có tinh quái đi ngang qua sẽ ném cho một hai đồng tiền.

Mấy vị khách khác ở lầu hai đã bắt đầu quay lại đề tài của mình, có hai người đầu chồn cảm thán, gần đây buôn bán thật sự khó khăn, bên cạnh có một bộ xương khô và một con cương thi đang thảo luận tiên sinh* trong thư viện cho bài tập khó quá.

(Tiên sinh: thầy giáo)

Bởi vì tu vi nên Từ Tử Nham có thể nghe thấy dưới lầu còn có một đám yêu quái cường tráng như nham thạch đang oán giận, bên bến sông có mấy con yêu quái khuân vác mới tới, luôn giành mối làm ăn với họ.

Một đám yêu ma quỷ quái sinh sống như người bình thường, Từ Tử Nham cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nếu nhắm mắt không nhìn ngoại hình, Từ Tử Nham tuyệt đối tin tưởng đây là một đám dân thường vất vả mưu sinh.

Vấn đề bây giờ chính là vì sao đám yêu quái này muốn sống cuộc đời bình thường?

“Tiểu nhị, ngươi gọi tên ăn xin lên đây.” Từ Tử Nham sai phái, tuy tiểu nhị xương khô không hiểu nhưng vẫn thành thật làm theo.

Ban đầu xương khô bị què hơi rụt rè, thoạt nhìn không khác gì một tên ăn xin. Thậm chí Từ Tử Nham còn nghĩ, nói không chừng bọn chúng còn không biết bản thân là yêu quái, trái lại xem mình thành người bình thường.

Từ Tử Nham rất thân thiện trò chuyện vài câu với tên ăn xin, đồng thời còn chu đáo cho hắn toàn bộ đồ ăn trên bàn.

Ăn xin xương khô cảm thấy rất bất ngờ, xem anh là người tốt, vừa ăn lấy ăn để vừa trả lời câu hỏi của anh.

Từ miệng tên ăn xin, Từ Tử Nham thu được không ít tin tức. So với ban ngày trao đổi không thành, nghe trộm không thu được tin gì hữu dụng thì loại hỏi đáp rõ ràng lại càng có hiệu suất tốt hơn.

Đây là trấn nhỏ chỉ có một con phố tên là Quỷ Giang Nam, là một trấn rất ‘bình thường’, mọi người làm việc từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, cuộc sống hết sức ‘bình thường’.

Tên ăn xin cũng không biết hắn ở đây từ khi nào, chỉ biết dường như rất lâu trước kia, hắn đã ở đây ăn xin.

Nếu nói trấn nhỏ này có chỗ bất thường thì cũng chỉ có việc tên ăn xin vô tình đề cập mấy ngày nữa sẽ có Quỷ Thần Tế.

Từ Tử Nham đuổi tên ăn xin đi, lại tìm tiểu nhị xương khô thuê một gian phòng. Lúc đi về phòng, anh còn tiện thể gõ cửa phòng Thiên Nhạc, đáng tiếc bên trong không có phản ứng. Anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua suy nghĩ hội họp với đối phương.

Lúc gần vào phòng, Từ Tử Nham mơ hồ nghe thấy người gọi tên anh, nhưng anh nhìn xung quanh, ngoại trừ Từ Tử Dung thì không còn bóng dáng người khác.

Từ Tử Nham hoài nghi mình nghe lầm, lại nghĩ tới phản ứng ban ngày của Thiên Nhạc, trong lòng khẽ động. Sau khi quay về phòng, anh lập tức nói với không khí: “Thiên Nhạc, là ngươi à? Nếu là ngươi thì tạo tiếng động đi.”

Rầm rầm!

Bàn ghế bên cạnh tự dưng bị va chạm, ngã lăn ra đất. Từ Tử Nham vui vẻ, anh biết đây có thể là Thiên Nhạc trả lời anh.

Từ Tử Nham suy tư, vô tình nhìn thấy ấm trà. Trong đầu lóe lên chủ ý, anh vội vàng vẩy nước trà lên bàn.

Rất nhanh sau đó, một ngón tay vô hình chấm nước trà rồi viết lên bàn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Tử Nham thấy thế không nhịn được bật cười, tuy rằng bây giờ họ và Thiên Nhạc không nhìn thấy nhau nhưng lợi dụng cách này, bọn họ vẫn có thể trao đổi tin tức.

Ở nơi quỷ dị này, nhiều người nhiều sức, đôi bên chỉ cần có thể giao lưu, ít nhất có thể so sánh các thông tin thu thập được.

Từ Tử Nham có thể nói chuyện nên nhanh chóng nói ra phát hiện của anh và Từ Tử Nham, Thiên Nhạc cũng lợi dụng nước trà trên bàn, trao đổi tin tức với bọn họ.

Đôi bên trao đổi xong lập tức tổng hợp lại, trong đó ba chữ quan trọng Quỷ Thần Tế được mọi người chú ý đến.

“Qua ba ngày nữa là Quỷ Thần Tế. Ta nghĩ đó là cơ hội để chúng ta rời khỏi đây, nhưng hiện tại tin tức của chúng ta vẫn chưa hoàn thiện, tốt nhất là đi thu thập thêm.” Anh nhìn Thiên Nhạc: “Ngày mai, ban ngày ngươi đi xung quanh xem thử, nhất định phải thám thính được tin tức về Quỷ Thần Tế. Ta luôn cảm thấy nó không đơn giản, hơn nữa…” Từ Tử Nham bỗng nhiên nghĩ tới điều nào đó, vội nói: “Ngày mai ngươi tới bến sông, tuy buổi tối bọn người kia hóa thành yêu quái nhưng vẫn tiếp tục sinh hoạt ban ngày, lúc nãy ở dưới lầu nghe bọn chúng nói có một nhóm người mới tới, nhất định không phải dân bản địa trong trấn, ngươi đi thăm dò chút đi.”

Thiên Nhạc gật đầu, sau đó nhớ ra đối phương không nhìn thấy mình bèn viết chữ lên bàn, tỏ vẻ đã hiểu.

Từ Tử Nham lại suy nghĩ về những tin tức mà họ lấy được, sau khi phát hiện phân tích cũng không được gì bèn đuổi Thiên Nhạc đi. Hiện tại anh là người phàm, trải qua một buổi chiều vất vả như thế, cảm thấy hơi mệt.

May là trước kia Từ Tử Dung đã luyện chế một số trận bàn, chỉ cần dùng linh thạch điều khiển là có thể tiến hành phòng ngự cơ sở. Nếu không thì ở nơi quỷ quái như vậy, Từ Tử Nham lo lắng mình ngủ một giấc sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.

Một đêm ngon giấc.

Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Tử Nham lần thứ hai biến thành ‘người tàng hình’.

Từ Tử Nham và Từ Tử Dung tra xét xung quanh, nhưng chủ yếu vẫn tập trung ở quảng trường cử hành Quỷ Thần Tế.

Ở quảng trường trung tâm trấn nhỏ (phố nhỏ), cách nhà trọ rất gần, đi qua cũng chỉ mất mấy phút. Nhưng không biết vì sao mà quảng trường vô cùng hiu quạnh, cho dù có người đi ngang cũng chỉ vội vã lướt qua, căn bản không ai dám dừng lại nơi này.

Chính giữa quảng trường có một đại thụ, thoạt nhìn rất cổ xưa, dưới tán cây là một tảng đá được xây thành đàn tế, diện tích không lớn, chỉ đủ cho một người nằm lên trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK