Sau đó mọi người lại thấy Lạc Khinh Trần cầm trong tay một kính cổ đồng đen, vận chuyển linh lực toàn thân cho kính cổ kia một đấm.
“Thằng ranh, ngươi dám!” Hạt Ma lão tổ giận tím mặt, nổi giận gầm lên một tiếng rồi đánh về phía mọi người.
Đáng tiếc, đã không còn kịp nữa…
Lạc Khinh Trần đập nát kính cổ, sau đó một mạt bạch quang từ chỗ mọi người tỏa ra, bao phủ năm người vào trong. Hào quang thanh thế lớn, một số Ma tộc đứng hơi gần bị hào quang chiếu vào lập tức nổ thành vô số thịt vụn.
“Toàn bộ lui về phía sau! Các ngươi không chịu nổi hào quang này đâu.” Một lão tổ Ma tộc đứng trên không trung phát ra tiếng nói lanh lảnh, hét lớn với các Ma tộc bên dưới.
Các Ma tộc vội vàng lui về phía sau, chừa ra một vùng bị bạch quang bao phủ.
Đợi đến khi bạch quang tan hết, nào thấy bóng dáng của bọn người Từ Tử Nham nữa…
“Hạt Ma? Tại sao lại thành thế này? Sao bọn họ có thể chạy trốn?” Bức Ma lão tổ lạnh lùng hỏi Hạt Ma lão tổ.
“Nhất thời sẩy tay.” Hạt Ma lão tổ không cam lòng yếu thế trừng lại, lạnh giọng nói.
“Nhất thời sẩy tay?” Một Ma tộc màu tím vạm vỡ, hai mắt to như chuông đồng, hung dữ nói: “Lúc nãy ta đã nói muốn tới hợp sức giữ chân bọn chúng, ngươi thì hay rồi, khăng khăng nói ngươi đã phong bế mảnh không gian này, bọn họ nhất định chạy không thoát. Bây giờ thì sao!”
“Đủ rồi!” Hạt Ma thẹn quá hóa giận, lão nhìn chằm chằm Hổ Ma: “Chuyện của ta không cần ngươi quản!”
“Ta thèm quản chắc!” Hổ Ma màu tím vạm vỡ cười nhạt: “Tên phế vật Mị Ma cũng đã chết, nhưng ngươi cố tình để hung thủ chạy mất. Nếu tổng chỉ huy truy cứu đến cùng… Hừ, ta xem ngươi lấy cái gì giải thích!”
“Tổng chỉ huy thì sao! Chỉ là một tên ma nhân, cho dù hắn đã là nguyên anh hậu kỳ thì thế nào, chẳng lẽ tu sĩ Hóa Thần ta là giả?! Hắn có năng lực làm khó dễ ta được à!” Hạt Ma lão tổ mạnh miệng.
Hổ Ma cười lạnh: “Hy vọng lát nữa ở trước mặt tổng chỉ huy, ngươi vẫn dám nói như vậy!” Nói xong, Hổ Ma không quan tâm sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Hạt Ma, xoay người bỏ đi.
Bức Ma lão tổ cũng cười lạnh lùng đi theo Hổ Ma, đảo mắt không thấy tăm hơi.
Ngay khi Hạt Ma lão tổ lo lắng, bất an thì trên bầu trời đột nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng duyên dáng.
“Hạt Ma lão tổ, mời người đến phủ thành chủ một chuyến.”
Vừa nghe thấy âm thanh này, Hạt Ma lão tổ lập tức biến sắc. Lão do dự một đỗi lâu, cuối cùng vẫn cắn răng bay về phía phủ thành chủ Trụy Tinh Thành.
Bên này Hạt Ma lão tổ run sợ đi gặp ma nhân nguyên anh kỳ tạm thời không đề cập tới, bên kia đám người Từ Tử Nham được Lạc Khinh Trần dẫn dắt, trực tiếp phá mở không gian, hạ xuống phía sau một ngọn núi ở khá xa Trụy Tinh Thành.
Tuy nơi này cách Trụy Tinh Thành không quá xa nhưng đã thoát khỏi phạm vi phòng ngự của Ma tộc, đoàn người lông tóc vô thương từ trong mặt gương nát đi ra.
Đợi mọi người đứng vững rồi, Thanh Bình lão tổ mới nhìn xung quanh một vòng: “Nhiệm vụ này đã xong, chúng ta mau về Lưu Quang Tông.” Ông nói xong liền cuốn mọi người vào tay áo, phá không rời khỏi nơi này.
Sau mấy hơi thở, một Ma tộc giỏi truy tung theo bản năng đặc biệt đi vào nơi này, đáng tiếc đã là vườn không nhà trống…
***
Bởi vì Vực Không Thạch bị trộm, vị quan chỉ huy của Ma tộc bắt đầu thực hiện chiến lược co cụm toàn diện. Đối với lực chiến hiện tại của Huyền Vũ Vực, hắn đã có ấn tượng cơ bản.
Hắn cũng nhìn ra tu vi của tu sĩ ở Huyền Vũ Vực không quá kém những vực khác, nhưng về mặt kinh nghiệm chiến đấu, độ chênh lệch thật sự không phải nhỏ.
Căn cứ điều tra của hắn, ngoại trừ cái đội có tên Đồ Ma Quân ở Vân Tiêu Thành có nhiều chiến tích trên chiến trường thì đa số tu sĩ còn lại đều tuân theo truyền thống đánh lẻ đơn độc.
Phải biết rằng từ trước đến nay, Ma tộc thích nhất cách thức một chọi một, bỏ qua nhân tố tu vi cao thấp thì khi khiêu chiến một chọi một, chín phần thắng đều thuộc về Ma tộc.
Điều khiến người khác tiếc nuối chính là thời gian bọn họ phá vỡ hư không giới điểm hơi chậm, nếu có thể ở Đằng Lan Vực mở đường đến nơi này trong vòng nửa năm, nói không chừng cả Huyền Vũ Vực đã nằm trong tay bọn họ.
Hiện giờ có Đằng Lan Vực hỗ trợ, tu sĩ Huyền Vũ Vực càng ngày càng khó đối phó. Càng đáng giận hơn là tu sĩ Huyền Vũ Vực còn học các phương pháp chiến đấu của Đằng Lan Vực, tuy rằng trong thời gian ngắn vẫn chưa nhìn ra hiệu quả gì nhưng nếu kéo dài thêm nữa, tương lai Huyền Vũ Vực sẽ bị tu sĩ Nhân tộc cướp đi một lần nữa.
Hơn nữa Vực Không Thạch bị trộm, không thể tu sửa Khóa Vực Truyền Tống Trận. Hiện giờ quan chỉ huy Ma tộc có thể nói là tâm loạn như ma, có lòng muốn cướp lại Vực Không Thạch nhưng Lưu Quang Tông bảo vệ kín kẽ như thùng sắt, không có nửa điểm bại lộ, trinh sát của Ma tộc hoàn toàn không lẻn vào được.
Hơn nữa, về mặt này cũng có công lao của tu sĩ Đằng Lan Vực, dù sao đối phương hiểu rất rõ thiên phú của các chủng tộc và phương pháp chiến đấu của Ma tộc nên bố trí đủ loại phương pháp kiểm tra gian tế Ma tộc trong nội môn Lưu Quang Tông.
Ngoại trừ những người chủ động sa đọa, cấu kết với Ma tộc thì những tu sĩ bị Ma tộc phụ thân hoặc bị mị hoặc, tất cả đều bị phát hiện, không một con cá lọt lưới.
Sau khi tổn thất hơn mười tên Phụ Ma tộc, quan chỉ huy Ma tộc cũng chỉ có thể đổi một phương pháp khác. Nguyên nhân cũng vì Phụ Ma tộc sinh sản rất khó khăn, đợt này hắn cũng chỉ dẫn theo không quá ba mươi người. Nếu tất cả đều bị lãng phí trong tay Lưu Quang Tông thì chiến tranh sau này cũng không dễ đánh.
Quan chỉ huy Ma tộc tạm thời không thể cướp lại Vực Không Thạch, lại không muốn đại quân hắn phái đi trở thành đá mài dao cho tu sĩ Nhân tộc nên quyết định triệu tập tất cả quay về, lên chiến trường trung bộ giằng co với tu sĩ nhân loại.
Bên cạnh đó, tuy tu sĩ Huyền Vũ Vực học tập chiến trận của Đằng Lan Vực nhưng chỉ dựa vào huấn luyện, căn bản không thể đạt được mục đích yêu cầu. Giống như Từ Tử Nham vậy, cho dù đội quân được huấn luyện bài bản cũng phải trải qua khảo nghiệm chiến trường mới xem như đủ tư cách, nhưng cố tình tu sĩ Huyền Vũ Vực lại cảm thấy bản thân bất khả chiến bại.
Hiện giờ khu vực của Huyền Giáp Môn đã thành chiến trường chém giết trung bộ, đôi bên dùng một đại liệt cốc* làm ranh giới, đóng quân ở hai bên.
(Liệt cốc: cái khe được tạo ra do đất nứt)
Chỉ là, so với lúc trước khe sâu tràn ngập tiếng chém giết thì bây giờ lại lặng yên không một tiếng động, hai bên đều vô cùng ăn ý trốn ở phía sau pháp trận phòng ngự, giám thị hướng đi của đối phương nhưng lại không có ý định xuất binh.
Ngay khi Nhân tộc và Ma tộc đang kiềm chế lẫn nhau thì Từ Tử Nham cũng đã âm thầm quay về Vân Tiêu Thành.
Bởi vì Ma tộc mất Vực Không Thạch nên không thể tiếp tục tu sửa Khóa Vực Truyền Tống Trận, nhu cầu về Chuyển Linh Nham cũng giảm xuống.
La Đại Cước thấy nơi này đã không còn nguy hiểm bèn phủi mông quay về Lưu Quang Tông.
Trong thời gian Từ Tử Nham đi trộm Vực Không Thạch, La Đại Cước cũng hung dữ đánh mấy cái với Ma tộc ở bên ngoài Vân Tiêu Thành.
Tuy chỉ đánh mấy cái cũng đủ để Ma tộc lĩnh hội được hung mệnh hiển hách của La Đại Cước, tổng cộng có bốn gã nguyên anh Ma tộc chết trên tay ông, trong đó còn có một gã nguyên anh hậu kỳ, Ma tộc này vất vả lắm mới tiếp cận với Hóa Thần lại xui xẻo toi mạng.
Uy thế của La Đại Cước cộng với sự sắc bén của Đồ Ma Quân khiến đại quân Ma tộc phụ trách cướp Chuyển Linh Nham không ngừng than khổ. Tuy rằng bọn chúng cũng đánh chết một số tu sĩ nhưng sự tổn hại đôi bên quá chênh lệch, sau khi trưởng quan của đại quân Ma tộc nhìn bản báo cáo, tức giận suýt chút nữa cùng La Đại Cước đồng quy vu tận…
Đã bao nhiêu năm Ma tộc chưa từng tổn thất lớn như vậy!
Chúng ta không nói Ma tộc luôn bách chiến bách thắng mà là đội ngũ có thể tạo thành tổn hại cho Ma tộc, đa số đều là tu sĩ từng chém giết Ma tộc vô số lần. Một cái vực bị phong bế, bị Ma tộc cưỡng ép mở hư không điểm, lần đầu tiên tu sĩ tiếp xúc với Ma tộc, theo lý thuyết phải một kích tất bại mới đúng, sao lại có thể tạo tổn thất lớn cho Ma tộc như vậy!!
Điều khiến trưởng quan hận nhất là bên chiến trường Nhân tộc, mỗi lần Ma tộc công không được thì chỉ có thể lui, nhưng đám tu sĩ Nhân tộc ngay cả thi thể của Ma tộc cũng không buông tha. Mỗi lần Ma tộc bại lui thì Nhân tộc càng thêm điên cuồng, một đám như phát điên kiên quyết không cho bọn chúng mang thi thể đi…
(Chúng tu sĩ Đồ Ma Quân: Nói nhảm! Đó đều là linh thạch trắng bóng, pháp khí, đan dược đấy! Sao có thể để các ngươi mang đi!)
Mấy lần đại chiến, tổn binh hao tướng, cuối cùng lại nhận được mệnh lệnh lui binh của quan chỉ huy, Trùng Ma xui xẻo chỉ có thể buồn bực bỏ đi.
Hai bên Nhân Ma mặt ngoài giằng co nhưng bên trong luôn không ngừng lén lút hành động, Nhân tộc suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể lôi kéo thêm nhiều viện trợ, mà Ma tộc sau khi không thể tu sửa Khóa Vực Truyền Tống Trận thì cũng bắt đầu nghiên cứu làm sao để tăng cường thực lực.
Cứ như vậy, cao tầng đôi bên vắt hết óc suy tính làm sao lấy được viện quân, mà đôi bên Nhân Ma lại đồng thời nghĩ tới một chủng tộc —— Yêu tộc!
Nói đến cũng lạ, sau khi Ma tộc xâm lấn Huyền Vũ Vực thì bắt đầu gieo trồng Uẩn Ma Thảo. Nơi có Uẩn Ma Thảo, linh khí trời đất sẽ giảm xuống, mà ma khí lại tăng lên.
Cho nên trong chiến khu của Ma tộc, tu sĩ Nhân tộc bị áp chế rất lớn, cho dù ma khí chỉ hơi ảnh hưởng đến kiếm tu nhưng chín phần tu sĩ Huyền Vũ Vực đều là pháp tu, chỉ dựa vào một phần kiếm tu hoàn toàn không đủ xoay chuyển thế cục, cho nên Vô Trần Đạo Quân mới không dám tấn công quy mô, nếu không hắn đã sớm đuổi Ma tộc rời khỏi nơi này.
Hiện giờ đôi bên đều vô lực tiến thủ, đương nhiên họ cũng nghĩ tới chủng tộc thứ ba trong Huyền Vũ Vực.
Nếu ở vực khác, vị quan chỉ huy Ma tộc có thể sẽ lo lắng Yêu tộc có liên hợp với mình hay không. Nhưng ở Huyền Vũ Vực này, Nhân tộc và Yêu tộc đánh nhau nhiều năm như vậy, thù hận đôi bên không thể hóa giải, trái lại là có lợi cho Ma tộc, nói không chừng họ có thể mượn sức Yêu tộc.
Còn bên Nhân tộc thì cảm thấy dù sao Nhân tộc và Yêu tộc đều là chủ nhân của Huyền Vũ Vực. Vực bị Ma tộc xâm chiếm, làm chủ nhân thì phải đồng lòng đuổi kẻ địch hung ác đi trước rồi nói sau.
Hai bên đều cảm thấy Yêu tộc sẽ hướng về mình, vì thế đồng thời phái đặc sứ liên lạc với Yêu tộc. Nhưng cuối cùng bên chiếm ưu thế vẫn là Nhân tộc, ngoại trừ phái người liên lạc với Yêu tộc ở cực Tây thì còn điều đặc sứ đến Đông Hải liên lạc với Yêu tộc ở đáy biển.
Ma tộc không biết Yêu tộc ở Huyền Vũ Vực chia thành hai bộ phận, chỉ chú ý tới Yêu tộc ở cực Tây nên vô hình trung đã đánh sai một nước cờ ——