Hơn nữa hắn có sức chống cự rất mạnh đối với Tinh Nguyên Đạo Thể của Bạch Hoa, là một trong số ít nhân vật không có thiện cảm với Bạch Hoa.
Ừ… Lúc đó hắn và Bạch Hoa tổ đội cũng là vì hắn nhìn Bạch Hoa không vừa mắt, muốn cố ý hãm hại một phen. Kết quả ở trong mê cung, hắn không chỉ suýt chút giữa giết chết Bạch Hoa mà còn chạy trốn thành công!
Trong nguyên tác, hắn và Bạch Hoa thật sự không hợp nhau, hơn nữa hắn còn là người duy nhất sống sót, chỉ là loại thần kinh như hắn —— còn là loại thần kinh lúc nào cũng có thể phát bệnh —— thật sự không thể làm người ta an tâm xem hắn là đồng đội.
Ngay cả Từ Tử Nham cũng không thể…
Bệnh thần kinh vừa đi tới, Từ Tử Nham phải vận động tất cả tinh thần để ứng phó với người này.
“Đạo hữu có việc gì sao?” Từ Tử Nham bình tĩnh hỏi.
Thiên Nhạc Đạo Quân cười khẽ: “Chỉ là ái mộ phong thái của đạo hữu thôi.”
Từ Tử Nham: Ha ha… Trong tiểu thuyết hắn cũng nói với Bạch Hoa như thế.
“Phong thái của ca ca ta như thế nào cũng không liên quan đến ngươi.” Từ Tử Dung lạnh lùng đáp trả.
Thiên Nhạc Đạo Quân làm như mới phát hiện Từ Tử Dung, cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra ở nơi này còn có một vị đạo hữu. Không ngờ đạo hữu là đệ đệ của vị đạo hữu này, quả nhiên cũng phong tư yểu điệu như vậy, vừa nhìn đã biết là người một nhà.”
Từ Tử Dung nghe mấy chữ người một người, vẻ mặt biến chuyển vi diệu. Tuy rằng trên mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vui vui.
Từ Tử Nham nhìn Thiên Nhạc Đạo Quân diễn kịch, da mặt không ngừng co rút. Phải nói rằng Thiên Nhạc Đạo Quân này rất nỗ lực… Đừng nhìn hắn là tên thần kinh, hắn là một tên thần kinh rất biết nói chuyện…
Hoặc nên nói là hắn khá am hiểu sức mạnh ngôn ngữ, chỉ cần hắn muốn, nói mấy câu là có thể làm người khác như tắm trong gió xuân, nảy sinh thiện cảm với hắn.
Ban đầu trong tiểu thuyết, vì hắn không tìm ra ảo diệu trong bản đồ nên mới cố ý bắt chuyện với Bạch Hoa. Sau một hồi nói chuyện phiếm dẫn tới Bạch Hoa xuân tâm đại động, không chút suy nghĩ đã dẫn hắn đến cửa vào mê cung.
Tiểu Bạch Hoa gặp bệnh thần kinh, kết quả cuối cùng đương nhiên là bệnh thần kinh chiến thắng. Thiên Nhạc Đạo Quân đeo mặt nạ, ngụy trang giỏi hơn Bạch Hoa, vì thế Bạch Hoa gặp bi kịch…
Đương nhiên, làm nam chính thiên mệnh, trong tiểu thuyết thì Bạch Hoa tuyệt đối không chết, tuy bị Thiên Nhạc Đạo Quân gài bẫy khá thảm nhưng cũng đánh bậy đánh bạ phát hiện một mật thất bí mật, lấy được không ít bảo bối.
Từ Tử Nham nhìn biểu hiện của Thiên Nhạc Đạo Quân là biết hắn giống y như nguyên tác, hoàn toàn không lĩnh hội được bí mật bản đồ nên mới chạy qua đây lôi kéo làm quen với bọn họ. Nhưng người khác không biết rằng Từ Tử Nham đã hiểu rõ bản tính người này, bất luận hắn lôi kéo như thế nào, anh cũng nhất quyết không đồng ý đi chung.
Thiên Nhạc Đạo Quân rất phiền muộn, thật sự rất phiền muộn. Hắn biết mình là bệnh thần kinh nhưng luôn kiên trì cho rằng mình là một bệnh thần kinh người gặp người thích (??).
Hắn không hiểu vì sao hai tên tu sĩ ngoại lai này lại phòng bị hắn như vậy, ngay cả một chút ý tứ thân thiết cũng không có.
Phải biết rằng, cho dù là tu sĩ Đông Hải biết lịch sử đen của hắn nhưng dưới sự tấn công ngôn ngữ của hắn cũng rất khó giữ được bình tĩnh, thế nhưng tại sao hai người trẻ tuổi này lại không có chút dao động nào vậy?
Tên thần kinh đúng là thần kinh, chính vì đầu óc của bọn họ không được bình thường…
Nếu là người bình thường biểu hiện nhiệt tình lại gặp phải Từ Tử Nham lạnh nhạt, đa số mọi người sẽ nảy sinh tâm tình tức giận. Nhưng Thiên Nhạc Đạo Quân hắn thì khác, hắn là tên thần kinh! Cho nên —— hắn lại biểu hiện càng thêm nhiệt tình! Thậm chí nhiệt tình tới mức nịnh nọt lấy lòng!
Từ Tử Nham thật sự không biết nên nói gì mới phải. Dù biết rõ bản chất thần kinh của hắn, thế nhưng đối mặt với một người dáng dấp không tệ, nói chuyện hài hước, anh thật sự khó mà chán ghét người ta…
Cứ như vậy, mãi đến khi những tu sĩ khác bỏ đi, Từ Tử Nham cũng không đuổi được miếng kẹo mè xửng này. Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn cùng đi vào mê cung.
Dọc đường đi, Từ Tử Nham nghĩ rất nhiều cách bỏ rơi hắn. Nhưng dựa vào quyển tiểu thuyết kia, sở dĩ Thiên Nhạc Đạo Quân là tên thần kinh có thể sống lâu tới vậy đều dựa vào một thân bản lĩnh chạy trốn không ai đuổi kịp…
Từ Tử Nham tự nhận rằng với bản lĩnh của anh, e rằng rất khó vứt bỏ miếng mè xửng này. Thay vì tùy ý trở mặt, để tên thần kinh này nấp trong bóng tối quấy phá mình thì thà rằng thoải mái đưa hắn vào mê cung, sau đó mỗi người đi mỗi ngã, coi như kết một thiện duyên.
Bệnh thần kinh không thể trêu chọc hoặc là chạy trốn…
Đoàn người vô cùng thuận lợi đến địa điểm mê cung, đó là kiến trúc như di tích ở đáy biển.
Không biết kiến trúc này đã ngâm trong nước biển bao nhiêu năm, trên cột đá và vách tường phủ đầy hải tảo xanh biếc. Giữa hải tảo còn có một số ốc biển đủ màu sắc, điều này khiến cho cả di tích như bừng sáng.
“Chính là nơi này hả?” Thiên Nhạc Đạo Quân nhìn thấy di tích khổng lồ, kinh ngạc hỏi.
Hắn được xem như tu sĩ Đông Hải có tiếng tăm, nhưng đến bây giờ lại không biết trong khu vực được xem là hẻo lánh này lại ẩn giấu một vùng di tích xa xưa như vậy.
Phải nói rằng diện tích Đông Hải không thể bằng trên mặt đất, nhưng không ngờ phía dưới mặt biển xanh lam lại cất giấu bảo tàng cùng bí mật.
“Cửa vào ở đây.” Từ Tử Nham chỉ vào quầng sáng rực rỡ cách đó không xa, khẽ nói.
Vùng di tích này thật sự rất rộng, nhưng mục tiêu của bọn họ là bảo tàng nên đành đợi sau khi lấy được bảo tàng, lại đến nghiên cứu di tích này cũng không muộn.
Thiên Nhạc Đạo Quân gật đầu, tuy hắn là tên thần kinh nhưng biết phân biệt nặng nhẹ. Chuyện thăm dò cổ tích không phải là không thể nhưng trước hết phải thu bảo tàng vào túi đã. Dù sao cổ tích cũng không biết chạy, nhưng nếu bảo tàng rơi vào tay người khác, muốn lấy lại thì khá khó khăn.
“Thiên Nhạc đạo hữu, chúng ta tách ra ở đây. Dù sao chúng ta cũng đến đây tầm bảo, nếu… Vậy thì không hay cho lắm.” Từ Tử Nham tỏ vẻ như ta đang suy nghĩ cho ngươi.
Thiên Nhạc Đạo Quân giật giật môi, kỹ năng miệng pháo vô địch thiên hạ lại vô dụng trước mặt hai tiểu tử này, đúng là làm tên thần kinh như hắn khó chịu. Nhưng nếu thật sự phải động thủ, chính hắn cũng không chắc có thể đánh bại hai đứa tu sĩ nguyên anh này không.
Thiên Nhạc là tên thần kinh chứ không phải thằng ngu, chuyện tìm đường chết hắn nhất định không làm.
Dù sao bây giờ hắn đã sắp vào cửa mê cung, tác dụng của hai người này đã không còn. Nếu đối phương không muốn hắn đi theo thì chia tay hòa bình cũng là một phương pháp tốt.
Thiên Nhạc suy nghĩ cẩn thận rồi mỉm cười với Từ Tử Nham: “Một khi đã như vậy thì ta đi trước, chúc Từ đạo hữu chuyến này… Thu càng nhiều càng tốt.” Nói xong, hắn thả người nhảy vào hào quang, biến mất trước mắt Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn được tên thần kinh này! Lúc đi với hắn, Từ Tử Nham rất áp lực, bởi vì không biết khi nào hắn sẽ phát tác nên phải cẩn thận từng bước.
Hiện giờ hắn đi rồi, Từ Tử Nham xem như hoàn toàn thả lỏng, sau đó anh kéo Từ Tử Dung vào quầng sáng kia.
Tuy nói bảo tàng giấu dưới đáy biển nhưng trên thực tế, quầng sáng này chỉ có tác dụng như cửa không gian.
Phía sau quầng sáng là một mảnh không gian kỳ lạ, vừa tương tự bí cảnh trước kia mà Từ Tử Nham từng thăm dò nhưng cũng có chút bất đồng.
Bí cảnh bình thường đều là một không gian phong bế, bên trong là một lục địa hoàn chỉnh.
Nhưng mê cung chứa bảo tàng dưới đáy biển lại là một thế giới hoàn toàn khác.
Đây là một nơi vô cùng thần kỳ, thay vì nói là mê cung thì nên nói là vô số lục địa nhỏ hợp thành một thế giới đặc thù. Sau khi Từ Tử Nham và Từ Tử Dung vào quầng sáng lập tức bị truyền tống tới một mảnh lục địa nhỏ.
Không biết bọn họ may mắn hay xui xẻo, mảnh lục địa bọn họ đang đứng chỉ khoảng hơn mười mét vuông, phóng mắt nhìn xung quanh thì toàn bộ không gian của mảnh lục địa đều thu vào trong mắt họ.
Nơi này có thể xem như một vùng thảo nguyên, cách đó không xa là mấy con sư tử ăn no lười biếng đang nằm ngủ trên mặt đất.
Bất luận nhìn từ góc độ nào, đây chỉ là một thảo nguyên vô cùng bình thường. Thậm chí mấy con sư tử kia còn không phải yêu thú mà chỉ là động vật hoang dã bình thường.
Từ Tử Nham ngẩng đầu lên nhìn, trên bầu trời lơ lửng vô số mảnh nhỏ lục địa, có mảnh khổng lồ, có mảnh chỉ nhỏ cỡ nham thạch, có mảnh treo bấp bênh, nói không chừng sẽ rơi xuống.
Đúng vậy, là thật sự rơi xuống.
Mảnh nhỏ lục địa không có mấy thứ như vòng bảo hộ, mỗi một mảnh đều lơ lửng trong không trung, xung quanh như có một lớp sương mù mờ ảo bao bọc. Nhưng tác dụng của tầng sương mù này chỉ là bảo vệ mỗi mảnh lục địa tồn tại độc lập, nhưng đối với người hành tẩu trên đó —— xin lỗi nha, người ta không có nghĩa vụ bảo vệ ngươi.
Về kết quả rơi xuống ——
Nếu may mắn thì có thể rơi xuống một mảnh lục địa khác, nhặt lại một cái mạng. Nếu xui xẻo thì… Có khả năng được chơi một lần trò Alice lạc vào xứ sở thần tiên.
→. →
Từ Tử Nham đã thấy cảnh tượng như thế này trong tiểu thuyết nhưng khi nhìn thấy hư không mênh mông, anh vẫn bị choáng ngợp. Nhưng anh rất nhanh tỉnh táo lại, hơn nữa thầm may mắn mảnh lục địa đầu tiên họ bước vào đủ lớn, hơn nữa cũng không có yêu thú nguy hiểm gì.
“A.” Còn không chờ Từ Tử Nham thở phào một cái thì anh đã nhìn thấy một tu sĩ xui xẻo bị một con xà yêu cự đại cuốn lấy, cắn thành đống thịt vụn. Vị trí của xà yêu rất gần khối lục địa của Từ Tử Nham, sau khi chậm rãi cắn nuốt tu sĩ kia, xà yêu chậm chạp xoay qua… Đồng tử dựng thẳng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Từ Tử Nham một lúc, sau đó cúi xuống, dùng đuôi rắn cuốn người thành một vòng tròn.
Từ Tử Nham liếc xà yêu một cái, tu vi kim đan hậu kỳ, đối với anh không có uy hiếp gì. Nhưng con xà yêu này đối với tu sĩ dưới nguyên anh lại rất có lực sát thương.
Từ Tử Nham không xem bản đồ trên tấm vải rách kia, mặc dù trên đó có ghi lại tuyến đường nhưng cần phải vào phạm vi trung tâm của thế giới toái lục* mới có tác dụng.
(Thế giới toái lục: thế giới được cấu tạo từ các mảnh lục địa nhỏ)
Bên ngoài thế giới toái lục đều là một số mảnh lục địa rất nhỏ, mảnh dưới chân Từ Tử Nham đã được xem như khá lớn rồi.
Phía sau anh là một quầng sáng bảy màu, lúc nãy bọn họ theo quầng sáng mà vào đây, mà ở cách đó không xa, mảnh lục địa cuối cùng cũng có một quầng sáng cùng loại, chẳng qua quầng sáng này là màu đỏ.