Anh vỗ vai Từ Tử Dung, ý bảo y tránh ra, sau đó chắp tay với nam tử kia: “Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, xin tướng quân đừng để ý.”
Nam tử cao lớn kia hơi nheo mắt, đột nhiên bước tới: “Nếu ta để ý thì sao?”
Từ Tử Nham sửng sốt, sau đó nổi giận, chậm rãi phóng ra uy áp tu sĩ nguyên anh: “Vậy không biết tướng quân muốn thế nào?”
Đáy mắt nam tử sáng ngời, vui vẻ nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham bị nam nhân này làm cho hoảng sợ, hiện tại anh đang dùng tu vi nguyên anh bắt nạt hắn, hắn biểu hiện hưng phấn như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người này… À không, con rồng này bị M?
Nam tử cao lớn kích động bước tới, còn chưa đến trước mặt Từ Tử Nham đã bị ba bốn nhánh Huyết Đằng thô to ngăn cản.
Mấy nhánh Huyết Đằng khẽ lắc lư, đóa hoa trắng nhỏ nhỏ xinh xinh trên đỉnh chưa há miệng, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng nam tử cao lớn không dám khinh thường mấy nhánh Huyết Đằng này. Từ trên Huyết Đằng, hắn cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt.
Trong mắt nam nhân càng lóe lên nhiều hưng phấn, hắn liếm cánh môi khô khốc, chắp tay với Từ Tử Nham: “Tiền bối, tại hạ là thống lĩnh Giao Long Vệ Ngao Nguyên Minh, chẳng hay có thể mời tiền bối uống một chén trà không?”
Từ Tử Nham:…..
Ôi má ơi! Lão tử ở trên đường bị một người… À không, một con Giao Long tiếp cận sao? A a a a, đừng mà! Bệnh thần kinh ở ngay bên cạnh, ngươi nói như vậy sẽ khiến y phát bệnh đấy trời ơi!!
Ánh mắt Từ Tử Dung rét lạnh, người này dám câu dẫn ca ca trước mặt y! Đúng là tìm chết!
Ngao Nguyên Minh đột nhiên cảm thấy một cổ nguy hiểm, thậm chí không kịp suy nghĩ đã theo bản năng rời khỏi vị trí mình đang đứng.
Sau đó một tiếng ầm vang vang lên, nơi hắn mới đứng bị một nhánh Huyết Đằng hung dữ quất một cái, vết nứt hình mạng nhện khiến đồng tử Ngao Nguyên Minh co rụt!
Mặt đất trong Đằng Vân Thành đều được lót bằng Bạch Sa Thiết Thạch, vô cùng cứng rắn, cho dù hắn dùng hết thực lực toàn thân đánh một cái cũng chưa chắc có thể để lại dấu vết trên mặt đất. Không ngờ nam nhân xinh đẹp này tùy tiện quất một cái lại có uy lực như vậy, nếu đánh lên người hắn… Tuy nói tộc Giao Long rất mạnh nhưng hắn vẫn chưa mạnh đến mức có thể so với Bạch Sa Thiết Thạch.
“Tử Dung… Khoan đã!” Từ Tử Nham vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, đáng tiếc vẫn không kịp ngăn cản một kích của Từ Tử Dung.
May mà Giao Long phản ứng rất nhanh, kịp thời né tránh, nếu không thì phiền to rồi.
Người quản lý Đằng Vân Thành là một Giao Long Hóa Thần Kỳ, Từ Tử Nham không muốn vì một chuyện cỏn con này mà phá vỡ hòa bình giữa Nhân tộc và Giao Long tộc.
“Tử Dung, được rồi, hắn không có ý kia.” Từ Tử Nham ôm chặt Từ Tử Dung, bất đắc dĩ nhìn y.
Từ Tử Dung nhíu mày: “Nhưng hắn đến gần ca ca.”
Từ Tử Nham bất đắc dĩ: “Đến gần thì đến gần thôi, ta lại không tính đáp ứng, đệ gấp như vậy làm gì?”
Từ Tử Dung im lặng, chỉ hung dữ nhìn chằm chằm Giao Long kia.
“Được rồi, đệ ngoan nào, đến tối ta sẽ cho đệ ưu đãi, đừng nghịch nữa, để ta tới giải quyết.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ dùng bản thân hứa hẹn, quả nhiên lập tức đổi lấy bình minh sau cơn mưa.
“Vậy ấy ấy lần trước ca ca đáp ứng ta phải làm được nha!” Từ Tử Dung hai mắt long lanh nói.
“Được! Được! Làm theo đệ đi!” Từ Tử Nham đã sớm đoán trước kết quả như vậy, bởi vậy anh không trì hoãn, trực tiếp đáp ứng.
Từ Tử Dung vui vẻ rạo rực thu lại Huyết Đằng, nhưng trước khi thu hồi còn không quên dùng đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh giá liếc Giao Long một cái, tỏ vẻ: Đến gần ca ca một chút nữa, ta sẽ giết ngươi!
(Thống lĩnh Giao Long Vệ: == Tự dưng cảm thấy đầu gối hơi tê…)
Giải quyết xong bệnh thần kinh nhà mình, Từ Tử Nham còn phải trấn an vị thống lĩnh Giao Long tộc. Tuy rằng lúc nãy thống lĩnh này không nói rõ ràng gây ra hiểu lầm nhưng dù sao cũng do đệ đệ ra tay trước, phải trấn an một phen.
“Vị này…” Từ Tử Nham đau đầu nhìn đại hán kia.
“Ngao Nguyên Minh, tiền bối có thể gọi là Nguyên Minh. Lúc nãy là Nguyên Minh thất lễ, xin tiền bối đừng để bụng.” Ngao Nguyên Minh chắp tay nói.
Từ Tử Nham nghe vậy không khỏi nhíu mày, lúc nãy Từ Tử Dung biểu hiện không quá tốt, theo lý thuyết đối phương không thể khách khí như vậy. Nhưng đối phương chẳng những khách khí mà còn tự nhận phần sai, vậy chỉ có thể nói hắn là tên ngốc, hoặc là hắn có chuyện cầu Từ Tử Nham.
Dù tộc Giao Long không tính là thông minh nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi, với chủng tộc cao ngạo như Giao Long thì không nên có thái độ như vậy. Nói cách khác —— đối phương thật sự có chuyện muốn cầu cạnh anh.
Từ Tử Nham bất đắc dĩ xoa thái dương, mới đến Đông Hải đã gặp phiền toái rồi. Nhìn thấy thái độ của Ngao Nguyên Minh, chuyện hắn muốn cầu xin nhất định không đơn giản, nhưng kẹt là lúc nãy bệnh thần kinh nhà anh lại ra tay trước…
Thôi được, nếu đối phương đã có ý muốn tạo quan hệ thì anh cũng không định cự tuyệt người ta. Hơn nữa cho dù đối phương muốn cầu xin anh hỗ trợ thì cũng phải xem anh có đồng ý hay không đã.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Từ Tử Nham mỉm cười nhìn Ngao Nguyên Minh: “Vừa rồi là xá đệ thất lễ, nhưng không đánh nhau không quen biết, nếu Ngao đạo hữu rảnh rỗi thì không ngại cùng chúng ta uống một chén rượu chứ?”
Hai mắt Ngao Nguyên Minh sáng ngời: “Vậy đa tạ tiền bối! Vãn bối vẫn đang chấp hành nhiệm vụ, đợi đến ngày mai chắc chắn sẽ đến bái phỏng.”
Từ Tử Nham mỉm cười gật đầu, sau đó Ngao Nguyên Minh dẫn theo đội Giao Long Vệ tiếp tục đi tuần tra.
Nhưng trước khi đi, hắn còn không quên xách cái tên bị ném khỏi cửa hàng. Sau khi cử người đến cửa hàng kia chất vấn một phen, lão bản cửa hàng vừa chảy mồ hôi vừa đi theo Giao Long Vệ.
Từ Tử Nham nhìn bóng dáng lão bản thì có chút giật mình, trong lòng khẽ động, dường như Ngao Nguyên Minh không phải chỉ là một thống lĩnh Giao Long Vệ bình thường!
“Đi thôi.” Anh rời khỏi cửa hàng vỏ sò, ý định mua tài liệu đã hoàn toàn tan biến.
“Này… Người kia là ai vậy, ra tay với Giao Long Vệ mà không chết?” Một nam tử vung vẩy đuôi rắn tò mò chọc chọc người qua đường bên cạnh.
Người qua đường khinh bỉ nhìn gã: “Quan tâm làm gì? Người có thể làm Giao Long Vệ nhẫn nhịn chắc chắn không phải người chúng ta chọc được.”
Nam tử đuôi rắn phun lưỡi kêu tê tê, không cam lòng nói: “Nhưng bọn họ vi phạm thành quy của Đằng Vân Thành, Giao Long Vệ cũng không quản sao?”
Người kia lại càng hoảng sợ, đột ngột nhảy ra xa vài bước: “Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta vào, ta không quen ngươi! Ngay cả Giao Long Vệ mà cũng dám phàn nàn, ta thấy ngươi chán sống rồi đúng không?”
Nam tử đuôi rắn cũng bị dọa, nhưng nhìn xung quanh không có ai nên thấp giọng thầm thì: “Thành quy Đằng Vân Thành…”
“Sao ngươi ngu vậy hả!” Người đi đường bất đắc dĩ nhìn gã: “Xây dựng thành quy là vì muốn chúng ta không gây chuyện, ngươi hiểu không? Ngươi thấy chuyện lúc nãy rõ ràng là hiểu lầm, nếu đối phương không có thực lực, cho dù là hiểu lầm thì Giao Long Vệ cũng sẽ giải quyết bọn họ. Nhưng nếu đối phương có thực lực kinh người, Giao Long Vệ lại không phải người ngu, làm sao có thể đắc tội với loại tu sĩ cấp cao này?”
Nam tử đuôi rắn dường như vẫn rất bất mãn, nhưng người đi đường không dám trò chuyện với gã nữa. Nếu tiếp tục nói, ai biết tên ngốc này sẽ nói thêm cái gì? Đứng trên Đằng Vân Thành của người ta vẫn nên khiêm tốn một chút, có thời gian oán trời trách đất thì thà rằng tranh thủ thời gian đi săn bắn đi!
Nghe nói hai ngày trước có người thu mua Điệp Dực Ngư, hắn biết một nơi bí ẩn có một đoàn Điệp Dực Ngư thường lui tới! Có lẽ nhanh đi kiếm tiền thì hơn!
Chuyện vừa mới phát sinh như bọt sóng trên đại dương bao la, dưới cách giải quyết vô cùng lặng lẽ của đôi bên, chuyện này nhanh chóng tan thành mây khói.
Không ai ngờ rằng ngày đầu tiên Từ Tử Nham đến Đằng Vân Thành đã tiếp xúc với tộc Giao Long. Chuyện bắt đầu có lẽ có chút không hài hòa nhưng phát triển sau đó lại vượt khỏi dự tính của mọi người.
Ngày hôm sau, Ngao Nguyên Minh đã đến khách điếm Loa Tâm – nơi nghỉ ngơi của Từ Tử Nham từ sớm. Đó là một tòa ốc biển rất lớn, cao chừng mười tầng, bên trên mở vô số cửa sổ.
Ngao Nguyên Minh ở đại sảnh lầu một, quy quy củ củ chờ gặp Từ Tử Nham.
Có không ít khách đi ngang qua, nhìn trang phục thống lĩnh Giao Long Vệ của hắn đều bị dọa giật mình.
Trong lòng những tu sĩ này, Giao Long Vệ bảo hộ Đằng Vân Thành tuyệt đối là tồn tại hung danh hiển hách! Bình thường bọn họ chỉ phụ trách tuần tra đường phố và xử lý các tu sĩ dám khiêu chiến thành quy, bởi vậy vừa thấy hắn xuất hiện ở chỗ này, có không ít tu sĩ kinh hồn táng đảm, thầm suy nghĩ xem mình có phạm tội không.
Qua không bao lâu, Từ Tử Nham dẫn Từ Tử Dung xuống lầu. Thấy vẻ mặt cung kính của Ngao Nguyên Minh, Từ Tử Nham chỉ cảm thấy phiền toái. Ngay cả tộc Giao Long đều cảm thấy phiền phức thì anh có thể có biện pháp giải quyết sao?
Nếu không giải quyết được thì đối phương có lập tức trở mặt không nhỉ?
Trên đời này có loại cặn bã có việc muốn cầu thì cung kính nịnh nọt, phát hiện ngươi không giúp được gì thì lập tức trở mặt, dù sao Từ Tử Nham cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
Trong khách điếm Loa Tâm, ngoại trừ lầu một là đại sảnh thì lầu hai, lầu ba đều là nhã gian dùng cơm.
Từ Tử Nham cũng không có ý định đi xa nên quyết định đi vào một nhã gian. Ngao Nguyên Minh cảm thấy hoàn cảnh không ổn cho lắm, nhưng nghĩ đến tu vi của đối phương nên cũng không nói gì mà vào theo.
Một lát sau…
“Cho nên… Ngươi muốn xin ta dùng Tử Tiêu Thần Lôi bổ ngươi?” Từ Tử Nham giật mi mắt, hỏi.
Ngao Nguyên Minh lắc đầu: “Không phải vãn bối, là muội muội của vãn bối.”
Từ Tử Nham vội xua tay: “Được rồi, ngươi đừng vãn bối vãn bối nữa, ta nghe đau hết cả đầu, gọi Từ đạo hữu là được. Tuy rằng tu vi ta cao hơn ngươi, nhưng nhìn ngươi ở kim đan đại viên mãn cũng nhiều năm rồi, sắp sửa đột phá nhỉ?”
Ngao Nguyên Minh nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tiền bối quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.”
Từ Tử Nham bĩu môi, người này chắc đã thắp sáng kỹ năng vuốt mông ngựa, bằng không cũng sẽ không đến mức tâng bốc người khác mà vẫn bình thản như thế…
“Được rồi, để ta tóm tắt lại… Trước đó không lâu muội muội ngươi bị thương, trong cơ thể tồn tại một luồng Thiên Âm Tà Khí, nếu không kịp tống ra ngoài cơ thể sẽ tổn thương lực căn nguyên?”
“Không sai!”
“Mà ngươi cầu ta cũng là vì thấy ta nắm giữ Tử Tiêu Thần Lôi nên hy vọng ta có thể giúp muội muội ngươi đuổi Thiên Âm Tà Khí ra ngoài?”