Từ Tử Nham vui vẻ nhưng không biểu hiện ra ngoài, những lời của lão bản nhà trọ đã giải thích trăm mối nghi ngờ của anh, không ngờ đánh bậy đánh bạ lại biết được bí mật này.
Lão bản mỉm cười, vươn tay gọi tiểu nhị bưng lên một bình linh trà tốt nhất, coi như hắn bao.
Tiểu nhị xương khô mới bị Từ Tử Dung uy hiếp, run run rẩy rẩy bưng linh trà lên, sau đó chạy vèo ra xa, giống như ở đó có quái thú cắn người vậy.
(Quái thú Từ Tử Dung: …..)
Lão bản thấy Từ Tử Nham như vậy, tâm trạng cũng rất tốt, thừa dịp khách chưa đông, hắn ngồi xuống ghế bắt đầu huyên thuyên ‘giải đáp nghi ngờ’ cho hai huynh đệ.
Không thể không nói, Từ Tử Nham rất may mắn. Người nói nhiều nhất trong trấn nhỏ Quỷ Giang Nam này chính là lão bản nhà trọ, nếu không phải vừa khéo tìm được người thích nói chuyện phiếm, kể bí mật thì có lẽ anh phải mất rất nhiều thời gian mới biết được bí mật trong trấn nhỏ này.
Lão bản uống một ngụm linh trà rồi nói, hóa ra trong trấn nhỏ Quỷ Giang Nam này, mỗi người đều sinh hoạt dưới sự phù hộ của quỷ thần đại nhân, mà Quỷ Thần Tế tổ chức hàng năm cũng vì cảm tạ quỷ thần đại nhân phù hộ.
Dưới sự phù hộ của quỷ thần đại nhân, mọi người trong trấn đều bất tử. Cho dù bị giết cũng sẽ tiếp tục ‘sống’ trong thân xác kẻ giết bọn họ.
Từ Tử Nham nghe thế không khỏi nghĩ tới mấy tu sĩ bị ép đóng vai phu khuân vác, nhất thời sau lưng rét run, may mà lúc vào trấn anh không động thủ, bằng không nếu vô tình giết người, anh sẽ mãi mãi không thể ra ngoài.
Khi những người kia sống thế thân cho phu khuân vác, ban đầu họ vẫn có thể bảo vệ ý thức bản thân, nhưng đợi đến khi Quỷ Thần Tế kết thúc, thân thể những người này sẽ bị quỷ thần đại nhân tái tạo lại, ban cho những dân trấn đã chết.
Nói cách khác, đợi đến khi Quỷ Thần Thế ngày mốt kết thúc, bốn người kia sẽ biến thành dân phu ban đầu, mà bốn tu sĩ chắc chắn không còn tồn tại.
Đây là một cách khá tệ để trở thành dân trấn, nhưng nhìn từ góc độ nào đó, bốn tu sĩ xem như được trường sinh bất lão. Đương nhiên, bọn họ có thích kiểu ‘trường sinh bất lão’ này không thì lại là chuyện khác. →. →
Mà một cách khác để trở thành dân trấn chính là thông qua ‘nghi thức’ nào đó trong Quỷ Thần Tế, biến thành dân trấn, hưởng thụ trường sinh bất lão.
Số lượng người giống như Từ Tử Nham, chủ động tìm kiếm gia nhập trấn nhỏ cũng không nhiều. Bởi vì vị trí của Quỷ Giang Nam cũng rất mập mờ, thỉnh thoảng mới có người vào đây. Đối với lựa chọn của Từ Tử Nham, lão bản nhà trọ không cảm thấy bất ngờ, dù sao cũng có rất ít người có thể kháng cự mê hoặc của trường sinh bất lão.
Chỉ là… Đốm lửa trong hốc mắt lão bản nhà trọ hơi nảy lên, hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Trong ấn tượng của hắn, trấn nhỏ rất phồn hoa, lúc nào cũng có khách vãng lai tới đây buôn bán, thế nhưng về phương diện khác, hắn lại mơ hồ nghĩ, dường như đã lâu không có người lạ xuất hiện trong trấn.
Hai loại suy nghĩ mâu thuẫn chỉ thoáng qua trong đầu rồi biến mất. Hắn bật cười vui vẻ, quả thật trong trấn hơi buồn tẻ, ngay cả những người khách phàn nàn đều rập khuôn, lâu rồi không có người mới gia nhập.
Từ Tử Nham thành công lấy được tin tức từ lão bản nhà trọ, chủ động bày tỏ yêu thích cuộc sống nơi này với dân trong trấn, quả nhiên thu hoạch được rất nhiều tin tức từ bọn họ.
Tin tức anh nghe được từ dân trấn dường như không giống với lão bản nhà trọ. Hoặc nên nói là dân trấn ban ngày là người thường ‘tuyệt đối’. Dường như trong mắt bọn họ, ngoại trừ quỷ thần đại nhân thì hoàn toàn không tồn tại người có sức mạnh đặc biệt.
Nhưng dưới trạng thái trắng đen, yêu tinh quỷ quái các loại luôn khẳng định sự tồn tại của tu sĩ, thậm chí còn có thể trao đổi tâm đắc khi tu luyện, nhưng bọn họ lại không biết sử dụng sức mạnh này, hình như mục đích tu luyện duy nhất chính là vì biến thành người.
Thật ra đây là chuyện rất kỳ lạ, nhưng Từ Tử Nham thấy chuyện kỳ quái trong trấn cũng nhiều rồi, thêm một chuyện cũng chẳng sao.
Trong gian phòng trọ, Từ Tử Nham chấm nước trà viết lên bàn: “Rốt cuộc tế phẩm của Quỷ Thần Tế là gì? Tử Dung nói máu trên đàn tế đều là máu người, chẳng lẽ bọn họ dùng dân trấn để tế tự?”
Thiên Nhạc lắc đầu: “Không, bọn họ nói tế tự đều dùng súc vật như heo, dê, không phải người.”
Từ Tử Nham ngừng lại, sau đó viết tiếp: “Chẳng lẽ… Bọn họ muốn dùng ngươi làm tế phẩm?”
Thiên Nhạc sởn cả tóc gáy, nhưng phải nói rằng suy đoán của Từ Tử Nham rất có lý. Từ Tử Dung sẽ không nhận sai mùi máu, y nói máu người thì chắc chắn là máu người.
Nhưng tin tức Thiên Nhạc thăm dò được lại là dùng heo, dê cúng tế. Điều này chứng minh đối phương không nói thật với bọn họ.
Tại sao dân trong trấn muốn lừa hắn? Trừ phi dân trấn định dùng Thiên Nhạc làm tế phẩm, bằng không thì rất khó giải thích.
Thiên Nhạc bị Từ Tử Nham hù dọa, trong lòng cũng bắt đầu nhen nhóm nghi ngờ. Hiện tại, Thiên Nhạc và Từ Tử Nham đều là người bình thường. Nếu phải đánh nhau, với thân thủ bây giờ thì hắn đánh ba, năm người không thành vấn đề. Nhưng khó khăn chính là cả trấn đều đoàn kết, cho dù hắn lợi hại hơn nữa thì song quyền khó địch bốn tay, đến cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại.
“Đừng vội, đây cũng chỉ là suy đoán của ta, có thể đối phương thật sự có phương pháp cúng tế khác.” Từ Tử Nham thấy Thiên Nhạc đồ mồ hôi lạnh, vội vã an ủi hắn.
Trong trấn có quá nhiều điều khó hiểu, có thể bọn họ thật sự dùng heo, dê tế tự cũng nên.
Nhìn biểu hiện của Thiên Nhạc, rõ ràng không được an ủi bao nhiêu. Nhưng hắn cũng biết bây giờ hắn và Từ Tử Nham đang ở hai vị diện khác nhau, hoàn toàn không thể tiếp xúc, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Xế chiều hôm đó, người dân bắt đầu mang theo tế phẩm đến quảng trường. Quảng trường vốn hiu quạnh bây giờ toàn người với người, rất nhiều người quen tập hợp chung một chỗ, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi bắt đầu Quỷ Thần Tế.
Thiên Nhạc đi cùng một nữ tử hoàng y tham gia Quỷ Thần Tế. Lúc đầu hắn vẫn biểu hiện vô cùng cảnh giác, nhưng nhìn những người dân khác cầm lễ quả trên tay, phía sau dắt dê, bò, hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Những dân trấn này quả thật không có ý định hiến hắn cho quỷ thần đại nhân, chỉ tiếc nụ cười trên mặt hắn không duy trì được bao lâu đã nhìn thấy thanh niên trong trấn xua bốn người bị trói như bánh chưng đến trung tâm quảng trường.
Bốn người kia chính là nhóm tu sĩ vào trấn trước bọn họ một bước, đồng thời bị ép đóng vai phu khuân vác. Thiên Nhạc để ý thấy bốn người kia đang không ngừng giãy giụa, rống giận, thoạt nhìn như đã thoát khỏi sức mạnh ép bọn họ đóng vai dân phu.
Nhưng vì hạn chế của trấn nhỏ, tu sĩ từng cao cao tại thượng đã biến thành người phàm. Đừng nói giãy giụa, bị mấy thanh niên kia đẩy một cái cũng suýt ngã nhào ra đất rồi.
“Các ngươi… Sao dám đối xử như thế với ta! Các ngươi biết ta là ai không? Một đám phàm nhân chết tiệt!” Trong mắt thanh niên dẫn đầu hừng hực lửa giận, nhưng Từ Tử Nham lại nhìn thấy sự chán ghét và sợ hãi dưới cơn giận dữ ấy.
Trong tu sĩ không ít người cho rằng mình là tiên nhị đại rất cao giá, bọn họ luôn kỳ thị cực đoan với người phàm, thậm chí còn không xem người phàm là người. Giống như sư phụ nguyên thân đời trước, lúc đánh nhau với ma tu, rõ ràng chỉ cần chú ý một chút là có thể giữ được thôn xóm phàm nhân bên dưới, nhưng lão ta hoàn toàn mặc kệ, ra chiêu rất thoải mái, chỉ dựa vào dư âm pháp thuật đã hoàn toàn hủy diệt cả một thôn.
Từ Tử Nham dễ dàng đoán được thanh niên này cũng là dạng người như thế. Trong lòng bọn họ, người phàm chính là danh từ hạ tiện, giống như sự tồn tại của người phàm sẽ cản trở tầm mắt vị thiếu gia này.
Đáng tiếc, hắn đã từng có uy năng lớn lao nhưng bây giờ lại lưu lạc thành người phàm mà hắn từng khinh bỉ, còn bị một số dân trấn đối xử như vậy, có lẽ lúc này trong lòng hắn nghĩ khi thoát khỏi nguy khốn sẽ giết sạch mọi người ở đây.
Từ Tử Nham chưa bao giờ đồng cảm với loại người này, không nói đến nguyên nhân những người này sa vào hoàn cảnh như vậy, chủ yếu là vì họ giết chết bốn dân trấn. Cho dù dân trong trấn làm gì đều có thể gọi là trả thù hợp tình, hợp lý. Cho dù bốn tu sĩ không giết người thì việc này cũng chẳng liên quan đến Từ Tử Nham, anh đương nhiên sẽ không phí sức đi đắc tội với dân trấn.
Ngoại trừ người thanh niên thì ba người còn lại cũng biểu hiện rất phẫn nộ, luôn muốn thoát khỏi dây trói. Nhưng bọn họ đã sớm quen dùng pháp thuật giải quyết mọi chuyện, sao có thể tháo sợi dây thừng khi mà cơ thể không còn linh lực.
Thiên Nhạc không biết lấy đâu ra một vốc hạt dưa, còn tốt bụng chia cho nữ tử hoàng y một nắm. Hai người vừa cắn hạt dưa vừa thảo luận số phận của bốn người này.
Nữ tử hoàng y rất trong sáng, đáng yêu, lúc cười để lộ hai lúm đồng tiền, hết sức ngọt ngào. Nhưng nội dung trò chuyện của Thiên Nhạc và nàng lại khiến người khác hoảng sợ cực độ, dường như cũng chỉ có Thiên Nhạc thần kinh mới cùng nàng trò chuyện vui vẻ như vậy.
“Ngươi nói thử xem, lát nữa bọn họ có bị rút máu hay không?” Thiên Nhạc chỉ bốn người kia.
Nữ tử hoàng y bĩu môi: “Nhất định có! Nếu không rút máu, quỷ thần đại nhân làm sao đưa thân thể cho những dân trấn kia được.”
“Hả?” Thiên Nhạc sửng sốt: “Chuyện này có liên quan gì sao?”
“Đương nhiên là có.” Nữ tử hoàng y gật đầu: “Thân thể bọn người này ô uế dơ bẩn, sao có thể sánh bằng thân thể trường sinh bất lão mà quỷ thần đại nhân ban tặng. Chỉ khi hoàn toàn đánh nát thân thể bọn họ, sau đó vo tròn, quỷ thần đại nhân mới có thể đắp nặn một thân thể mới, sau đó cứu sống bốn dân trấn kia.”
“Thì ra là thế.” Thiên Nhạc xoa cằm: “Rút sạch máu, sau đó vo tròn, vị quỷ thần đại nhân này đúng là khẩu vị nặng.”
Nữ tử hoàng y bất mãn trừng hắn: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy, lúc ban sơ Nữ Oa tạo người chẳng phải nặn ra sao! Quỷ thần đại nhân dùng cách giống như vậy chứng tỏ quỷ thần đại nhân vĩ đại, ngươi không biết thì đừng nói linh tinh.”