Mà lúc này, nhóm Từ Tử Nham chính là lựa chọn duy nhất trong mấy ngàn năm nay của bọn họ.
“Tử Dung thì sao?” Từ Tử Nham nghe Tề thành chủ giải thích xong, trước tiên nghĩ tới Từ Tử Dung đã hấp thu một lượng lớn ma khí.
Tề thành chủ khoát tay, ý bảo anh đừng nôn nóng. Bởi vì lúc nãy nàng đã kiểm tra, tuy Từ Tử Dung hấp thu rất nhiều ma khí, nhưng không biết là do Huyết Hải Tâm Kinh đặc biệt hay như thế nào, y lại không sản sinh liên hệ gì với thế giới này.
Nói cách khác, Từ Tử Dung vẫn có thể thoải mái rời đi, sẽ không bị lực hút của thế giới này kéo lại.
Xác nhận thân thể Từ Tử Dung sẽ không xuất hiện vấn đề gì, Từ Tử Nham cũng an tâm.
Nếu Tề thành chủ muốn mọi người rời khỏi thế giới này, tất nhiên không thể không cần anh trợ giúp, theo lý thuyết nhất định không làm khó Từ Tử Nham.
Đương nhiên, Từ Tử Nham cũng từng nghĩ có khi nào đối phương muốn biến mấy người bọn anh thành con rối, từ đó đạt được mục đích hay không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy chuyện này không thể nào.
Muốn cứu bọn họ ra ngoài cần sức mạnh rất lớn, căn bản không thể chỉ dựa vào sức của một tu sĩ nguyên anh được, phải huy động đông đảo nhân lực, vật lực. Nói cách khác, chuyện này phải báo lên môn phái mới được.
Kéo tất cả tu sĩ của một thành phố trong một thế giới đầy ma khí ra ngoài, hành động vĩ đại như thế không phải chỉ nói là được. Quan trọng hơn là hiện giờ Huyền Vũ Vực đang bị Ma tộc xâm lấn, một thế giới tràn ngập ma khí tất nhiên sẽ khiến bọn họ cảnh giác cực độ.
Trước khi điều tra rõ những tu sĩ này là bạn hay thù, chắc chắn không có môn phái nào dám dang tay giúp đỡ. Mà những người mang tin tức về – chính là nhóm Từ Tử Nham – chắc chắn là đối tượng tra xét trọng điểm.
Nếu nhóm Từ Tử Nham không bị gì thì thôi, nhỡ đâu trên người họ để lại dấu vết bị điều khiển, các tu sĩ trong Trung Tâm Thành sẽ bị liệt vào phạm vi kẻ địch.
Chuyện Từ Tử Nham có thể nghĩ đến, vị Tề thành chủ sống mấy ngàn năm chắc chắn cũng cân nhắc qua. Nói cách khác, trừ phi chỉ số thông minh của nàng về không, nếu không Từ Tử Nham không lo đối phương sẽ ra tay với mình.
Về phần tín nhiệm anh, chuyện này thật sự là vấn đề khó khăn. Nhưng anh đoán Tề thành chủ cũng không có cách nào, vì trong mấy ngàn năm nay, anh là tu sĩ duy nhất vào nơi này mà vẫn còn sống, đối phương chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Từ Tử Nham hoàn toàn yên tâm. Hiện tại anh chỉ muốn biết, khi nào bọn họ mới được rời đi, dù sao càng ở đây lâu càng dễ bị thế giới này kéo lại.
Tề thành chủ thấy Từ Tử Nham buông bỏ đề phòng, nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. So với Từ Tử Nham luôn lo lắng cho an nguy bản thân, vị Tề thành chủ này cũng rất sốt ruột.
Với tư cách ba tu sĩ duy nhất sống sót khi vào thế giới ma khí này, sự tồn tại của nhóm Từ Tử Nham chính là hy vọng của bọn họ để rời khỏi nơi này.
Bị nhốt mấy ngàn năm, cho dù là tu sĩ tu vi cao thâm cũng không chịu nổi. Huống chi còn có một việc nàng không nói với nhóm Từ Tử Nham, tuy bọn họ có thể lợi dụng pháp bảo, chuyển hóa ma khí thành linh khí để tu luyện, nhưng nó cũng tạo thành ảnh hưởng khác. Không biết thế giới này bài xích linh khí đến mức nào, rõ ràng bên ngoài có trận pháp cường đại, ngăn cách thành thị bên trong, nhưng bọn họ càng hấp thu ma khí chuyển hóa, thế giới này càng sinh ra nhiều ma khí.
Nhóm Từ Tử Nham không rời thành quá xa, ngay cả Thiên Nhạc cũng chỉ ra ngoại thành dạo một vòng, cho nên bọn họ hoàn toàn không biết nơi có mật độ ma khí cao nhất chính là xung quanh thành thị. Tuy những nơi khác ma khí rất dày nhưng so ra thì kém xa khu vực xung quanh Trung Tâm Thành.
Ma khí không ngừng tụ tập khiến các tu sĩ nghiên cứu ra pháp bảo có hiệu suất chuyển hóa rất cao, nhưng chính vì vậy lại thúc đẩy càng nhiều ma khí sinh ra.
Tề thành chủ không chỉ lo lắng bọn họ không thể rời khỏi nơi này mà còn vì trải qua nhiều năm tích lũy như vậy, đại trận phòng hộ ngoài thành đã sắp đến giới hạn. Nếu không thể rời đi trước khi đại trận sụp đổ, tất cả mọi người đều phải chôn thây nơi đây.
Kiên trì nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới nghiên cứu ra cách rời đi nhưng lại vấp phải uy hiếp tử vong, cho dù là tu sĩ cũng không chịu nổi đả kích này.
Mấy năm gần đây, đã có bốn tu sĩ nguyên anh chủ động biến mình thành trận linh hộ thành. Tuy rằng đa số đều là lão tu sĩ đã hết tuổi thọ nhưng chưa từng hết hy vọng có thể rời khỏi cái thế giới quái quỷ này.
Tề thành chủ ấn ấn thái dương, thật ra nhóm Từ Tử Nham đã xem nhẹ giá trị bản thân đối với Trung Tâm Thành. Bây giờ đừng nói là hãm hại, rất nhiều trưởng lão trong Trung Tâm Thành muốn dùng một lượng lớn vật tư đi hối lộ ba người, chỉ cầu ba người có thể hỗ trợ.
Hai ngày nay, Tề thành chủ vắt hết óc nghĩ cách ngăn cản các trưởng lão tiếp xúc với nhóm Từ Tử Nham cũng là có nguyên do. Trung Tâm Thành kinh doanh lâu đời, trong nhà kho chất đầy các loại đan dược, pháp bảo. Tuy nói mấy thứ kia đều được luyện chế bằng linh khí chuyển hóa từ ma khí, chỉ khi nào rời khỏi nơi này mới có thể sử dụng bình thường.
Chỉ là Tề thành chủ lo lắng ba người này không có đạo đức, nếu bây giờ đưa vật tư cho họ, nhỡ đâu để họ nhìn ra tình cảnh của Trung Tâm Thành thì nguy to.
Hy vọng và hy vọng duy nhất là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Một khi để họ biết được tầm quan trọng của bản thân, ai mà biết đối phương có thể đưa ra yêu cầu gì quá đáng không.
Bởi vậy, sau một phen thương lượng của Tề thành chủ và mấy vị trưởng lão, bọn họ tạm thời quan sát nhân phẩm của ba người này trước, sau đó mới quyết định có nên tiết lộ lợi ích hay không. Nếu khơi gợi tham vọng của đối phương thì khác gì trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Cũng may là trải qua hai lần nói chuyện, Tề thành chủ ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra trong ba người, người có tiếng nói nhất chính là tu sĩ trẻ tuổi tên Từ Tử Nham. Một người khác tên Từ Tử Dung, tuy rằng được ca ca xem trọng nhưng bình thường không phát biểu ý kiến, giống như cái bóng đứng sau lưng ca ca y, chỉ lên tiếng những lúc cần thiết.
Về phần người còn lại tên Thiên Nhạc… Tề thành chủ co giật khóe môi, một tên thần kinh có lối suy nghĩ thoát tuyến, tính tình hoạt (đậu) bát (bỉ)…. Coi như là nàng được rửa mắt, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cả phủ thành chủ đều bị hắn nghịch tới gà bay chó sủa. Nhưng tất cả chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu vì mấy chuyện này mà trở mặt với Thiên Nhạc thì thật không đáng…
Tề thành chủ lặng lẽ dời mắt, lần thứ hai tập trung lên người Từ Tử Nham. Nàng rất ấn tượng với người này, cũng tin tưởng anh có thể đưa mọi người ra ngoài.
Đôi bên nói chuyện một lúc, về cơ bản Từ Tử Nham đồng ý đề nghị của Tề thành chủ. Dù sao trong chuyện này, nhóm Từ Tử Nham chiếm được rất nhiều lợi ích, bởi vì chuyện Tề thành chủ yêu cầu phải rời khỏi đây mới có thể tiến hành được. Vì vậy, trên cơ bản an toàn của ba người đều được đảm bảo.
Tạm thời đôi bên vẫn chưa thảo luận cặn kẽ nội dung, thứ nhất là nhóm Từ Tử Nham cần thời gian học tập, làm thế nào để kéo Trung Tâm Thành rời khỏi thế giới này. Thứ hai là xét thấy biểu hiện của ba người, Tề thành chủ phải thương lượng với các trưởng lão, phải lấy bao nhiêu vật tư làm thù lao mới thích hợp.
Đôi bên thương lượng, quyết định ba ngày sau sẽ ký khế ước. Loại khế ước này do Thiên Đạo chứng giám, lợi hại hơn lời thề tâm ma. Vi phạm lời thề tâm ma, lúc tấn cấp sẽ gặp phản phệ. Nhưng nếu có thể lấy đủ pháp bảo trấn áp tâm ma thì cũng không đến mức không kháng cự nổi. Nói cách khác, cho dù không qua được tâm ma kiếp, nếu may mắn thì vẫn có thể sống sót. Nhưng nếu làm trái khế ước thề Thiên Đạo sẽ bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh thành bã…
Bình thường không cần dùng loại thề Thiên Đạo này, chủ yếu là vì lời thề Thiên Đạo nhất định phải rất nghiêm cẩn*. Nếu không thực hiện nghiêm cẩn, thề Thiên Đạo sẽ không được thành lập. Hơn nữa mỗi lần cử hành nghi thức thề Thiên Đạo đều phải tốn một lượng lớn linh thạch cực phẩm để dẫn lực thiên địa, bằng không thề Thiên Đạo không thể thành lập. ╮(╯_╰)╭
(Nghiêm cẩn: trang nghiêm và cẩn thận)
Trải qua bái tế thiên địa, đọc lời thề, cuối cùng dung nhập máu tươi vào khế ước, thề Thiên Đạo cuối cùng cũng kết thúc.
Giấy viết lời thề chậm rãi bay lên giữa không trung, đột nhiên bốc cháy, hóa thành tro bụi.
Đến lúc này, lời thề hoàn thành!
Nếu đôi bên muốn trở mặt thì phải nghĩ thật kỹ, với tu vi của bản thân có thể đỡ nổi một lần công kích của Cửu Thiên Huyền Lôi hay không!
Ba ngày sau khi nghi thức kết thúc, có chuyên gia trận pháp Từ Tử Dung ở đây, y nhanh chóng học xong trận pháp khổng lồ đủ để kéo Trung Tâm Thành ra ngoài.
Trong quá trình học trận pháp, Từ Tử Dung còn tiến hành chút sửa đổi và đơn giản hóa trận pháp. Dù sao thì trận pháp trong thế giới thật vẫn tiên tiến hơn trong Trung Tâm Thành rất nhiều, thậm chí còn có một vài trận văn hoàn toàn mới có thể dùng trong đại trận này, nâng cao uy lực đại trận lên cao nhất.
Cải tạo này khiến những tu sĩ kia sững sờ, cả đám ước gì có thể giữ Từ Tử Dung lại ngay tắp lự, đào rỗng tri thức trận pháp trong đầu y.
Sau vài lần cố ý kéo dài thời gian, đồng thời cố học lén Từ Tử Dung, rốt cuộc những người này cũng chọc y tức giận.
Chuyện học tập tri thức không có gì lớn, Từ Tử Dung cũng không phải kiểu ôm khư khư không chia sẻ, nhưng những người này chiếm thời gian y và ca ca bên nhau, chuyện này không ai có thể dễ dàng tha thứ.
Không thể nhịn nữa, cũng không cần nhị nữa!
Từ Tử Nham âm thầm bố trí một vài Mê Tung Trận đã sửa đổi, sau đó nhốt một đám lão nhân mấy giờ không ra ngoài được. Sau chuyện này, những người này cuối cùng đã tỉnh ngộ! Bọn họ không lén học nữa, trái lại là trắng trợn lĩnh giáo y các loại trận pháp.
Từ Tử Dung: …..
Bị một đám lão tu sĩ nhìn như sắp xuống mồ bao vây, cho dù Từ Tử Dung là tên điên nhưng dưới sự soi sáng nhiều năm của ca ca, ít nhiều gì cũng có chút ý thức kính trọng người già. Đối mặt với mấy gương mặt già nua, khô quắt như mấy cái cây lâu năm, y thật sự không thể xuống tay…
Cho dù đôi khi bị quấn lấy, muốn nổi điên nhưng nghĩ tới ánh mắt không đồng ý của ca ca, y lại không dám…
Từ Tử Dung: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Những người này ức hiếp y, ỷ y không muốn thấy ca ca nhíu mày mà lấn tới!
Vì vậy, đại ma vương thần kinh Từ Tử Dung lần đầu được đám lão nhân vây quanh, cảm nhận sâu sắc ý nghĩa hai chữ uất nghẹn.