“Các ngươi…” Người nọ còn chưa kịp nói hết câu thì thấy một gã tu sĩ sau lưng hắn lại hét ầm lên, sau đó mặt mũi tái xanh bị kéo vào bụi cỏ.
Tu sĩ này biến sắc, kinh hoảng trên mặt hoàn toàn không che giấu được, bọn họ muốn chạy về phía Từ Tử Nham nhưng lúc nãy Thiên Nhạc hạ độc thủ không chút do dự đã dọa bọn họ. Cuối cùng, tu sĩ này dẫn bọn họ chạy về phía khác của thảo nguyên.
Trước khi đi, tu sĩ này còn không quên hăm dọa, nói cái gì mà đợi bọn họ ra ngoài, trưởng bối trong tông môn chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho họ. Nhưng trong mắt ba người Từ Tử Nham, Từ Tử Dung và Thiên Nhạc, loại tuyên ngôn yếu ớt này không khác gì chó sủa, căn bản không ai để ý.
Đợi bọn họ chạy đi, Từ Tử Nham vội mang theo Từ Tử Dung và Thiên Nhạc rời khỏi đây. Lúc nãy đám người kia rõ ràng muốn kéo bọn họ xuống nước, tuy rằng họ không biết thứ truy đuổi mấy người kia là cái gì nhưng nhìn từ biểu hiện của đám người kia, thứ đó chắc chắn rất khủng bố.
Tuy tu sĩ kim đan và tu sĩ nguyên anh có chênh lệch rất lớn nhưng vì an toàn, Từ Tử Nham sẽ không tùy tiện trêu chọc một sinh vật không rõ ràng.
“Thứ đuổi theo bọn họ là gì?” Thiên Nhạc ngồi xổm trên một gò đất, xoa cằm mà nói.
“Ai biết.” Từ Tử Nham nhíu mày. So với lục địa trước, lục địa thảo nguyên này nhìn như yên bình nhưng dưới đồng cỏ mênh mông này, không biết ẩn chứa bao nhiêu sinh vật nguy hiểm.
Lúc nãy anh thử dùng thần thức tra xét khu vực gần đây thì phát hiện một điều vô cùng kỳ lạ. Trên lục địa này, thần thức không thể xâm nhập xuống dưới lớp cỏ. Nói cách khác, nếu bây giờ có thứ gì đó trong bụi cỏ chui ra, anh hoàn toàn không thể phát hiện ra.
“Ca ca… Ta cảm thấy hình như có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.” Từ Tử Dung nhíu mày, cảm giác bị người khác giám thị khiến y rất khó chịu.
“Chẳng lẽ là đám người vừa rồi?” Từ Tử Nham không nhịn được hỏi.
“Không phải, người này…” Từ Tử Dung lắc đầu: “Dường như không có ác ý với chúng ta.”
“Bỏ đi, mặc kệ hắn, mục đích của chúng ta là mau chóng tìm được quầng sáng. Đừng gây chuyện ở đây.” Từ Tử Nham lắc đầu.
Ba người vốn định chia ra hành động, nhưng tên thần kinh Thiên Nhạc lại một mực không chịu tách khỏi Từ Tử Nham.
Vì thế ——
Từ Tử Dung: == đừng tưởng rằng ngươi là bệnh hữu với ta là có thể quấn lấy ca ca, có tin ta giết ngươi ngay lập tức không!
Thiên Nhạc: ╮(╯▽╰)╭ tất cả mọi người là bệnh hữu tốt, đừng nóng.
Từ Tử Dung: Giết ngươi ngay lập tức!
Thiên Nhạc: Đừng nóng.
Từ Tử Dung: Giết ngươi!
Thiên Nhạc:...... (╯‵□′)╯︵┻━┻, có thể để mọi người vui vẻ phát bệnh thần kinh không?
Từ Tử Dung: Giết ngươi!
Thiên Nhạc: (″ ∠) ngươi thắng, ngươi thần kinh hơn ta.
↑↑↑
Ở trên là nội dung trao đổi thông qua ánh mắt của Từ Tử Dung và Thiên Nhạc. Cuối cùng, thần kinh đậu bỉ Thiên Nhạc bại dưới tay thần kinh hàng chính hãng Từ Tử Dung, Thiên Nhạc chỉ có thể không cam lòng buông lỏng tay, trả lại ống tay áo của Từ Tử Nham cho Từ Tử Dung.
Từ Tử Nham hoài nghi nhìn hai người này, ù ù cạc cạc bĩu môi. Anh thật không hiểu rốt cuộc tay áo của anh có gì hay mà níu, bọn họ cũng không phải trẻ con, còn sợ lạc đường sao?
“Đúng rồi, những người lúc nãy…” Từ Tử Nham đột nhiên nhớ ra bọn người kia.
“Bọn họ không phải người trên đảo nhỏ có tấm bia đá.” Thiên Nhạc nghe huyền ca hiểu nhã ý*, trả lời.
(Nghe huyền ca hiểu nhã ý: điển cố Tri âm. Bá Nha đánh đàn, khi đàn đến đoạn miêu tả núi cao, Chung Tử Kỳ ngồi bên cạnh nói: ‘ôi núi cao như Thái Sơn’, khi BáNha đàn đến khúc miêu tả nước chảy, Tử Kỳ liền nói: ‘ôi nước chảy cuồn cuộn như sông’. Sau khi Tử Kỳ chết, Bá Nha không đàn nữa, ông cho rằng không ai hiểu được tiếng đàn của ông bằng Tử Kỳ. Sau này chữ tri âm dùng để chỉ người hiểu được sở trường của mình)
“Hay là nơi này thông với vực khác?”
Thiên Nhạc không trả lời, Cửu Vực Tiên Môn trong miệng những người đó hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua, bởi vậy phỏng đoán của Từ Tử Nham rất có thể chính là đáp án chính xác.
“Ca ca, bên kia… Hình như là một cái cây.” Từ Tử Dung nói, vẻ mặt cổ quái.
Từ Tử Nham ngẩng đầu nhìn xa xa, vẻ mặt kinh ngạc.
Đó là một cái cây cực cao, tán cây tỏa chừng vài dặm. Nếu chỉ nhìn kích cỡ thì thân cây này nhỏ hơn thần thụ trong Đấu Chiến Tháp một vòng, nhưng mức độ xum xuê cành lá lại không kém thần thụ.
Trên thân cây thô, to rũ rất nhiều nhánh cây. Phía dưới nhánh cây dường như còn kết trái, chẳng qua vì khoảng cách quá xa nên Từ Tử Nham tạm thời không thấy rõ.
Anh suy nghĩ: “Trên vùng thảo nguyên này chỉ có cái cây là dễ thấy nhất, chúng ta nên qua đó xem không?”
Thiên Nhạc nhìn cái cây, cười ha ha: “Muốn xem thì xem, nhưng ta cảm thấy cái cây kia không đơn giản, nói không chừng sẽ gặp được thứ gì đó thú vị.”
Từ Tử Nham: …..
Vừa nghe những lời này của Thiên Nhạc, anh luôn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy ra!
#Bàn về trực giác của thần kinh… #
Từ Tử Dung nghe vậy cũng nhíu mày: “Cái cây kia quả thật hơi bất thường. Rõ ràng nó vốn là hệ mộc nhưng ta lại cảm thấy bên trong lẫn lộn một số thứ khác.”
Từ lúc bắt đầu dùng Ngũ Hành Ngưng Lộ, mộc linh căn của Từ Tử Dung được ngưng lộ hệ mộc tẩm bổ hàng ngày trở nên cứng cáp. Linh căn vốn là thủy, thổ, mộc, nhưng bây giờ thủy và thổ đã sắp khô héo, chỉ cần tiếp tục kiên trì, Từ Tử Dung sẽ mau chóng trở thành một tu sĩ thiên linh căn hệ mộc.
Chịu loại ảnh hưởng này khiến Từ Tử Dung và thực vật hệ mộc có một loại liên hệ thần bí.
Loại liên hệ này rất mông lung, rất hư vô, ngay cả chính y cũng không thể nói rõ cảm giác này rốt cuộc là gì. Nhưng sau khi trải qua nhiều lần thực nghiệm, loại cảm giác này là tồn tại chân thực.
Chẳng qua trong ngày thường, loại cảm giác này không có hiệu quả thực tế gì, cho nên Từ Tử Dung cũng không quá để ý. Không ngờ trong thế giới này, y lại cảm nhận được ý thức rõ ràng đến vậy.
“Qua xem thử rồi hẵng nói, mọi người cẩn thận một chút.” Từ Tử Nham rất bất đắc dĩ, những mảnh vỡ lục địa này không biết tới từ đâu, không có cái nào giống cái nào. Hơn nữa, trong thế giới toái lục bị phong bế, từng mảnh vỡ lục địa đều sinh sôi nảy nở, không biết chúng đã sinh ra loại quái vật gì.
Ba người cẩn thận đi về phía đại thụ, nhưng không hiểu sao càng đến gần, Từ Tử Nham càng cảm thấy áp lực nặng nề.
Loại áp lực này hoàn toàn ngược lại với thảo nguyên dồi dào sức sống, giống như càng đến gần đại thụ thì càng gần với tử vong.
“Quả thật bất thường…” Từ Tử Nham càng đi càng kinh ngạc, nhìn xa rõ ràng là một đại thụ vô cùng xum xuê, nhưng đến gần thì hơi thở tử vong phát ra từ nó lại rất nồng đậm.
Hai loại hơi thở hoàn toàn tương phản dung hợp với nhau, ngay cả bệnh thần kinh trải nhiều mưa gió như Thiên Nhạc cũng biểu hiện rất khiếp sợ.
“Hình như nơi ấy có cái gì đó.” Từ Tử Dung chỉ vào dưới tàng cây.
Từ Tử Nham theo hướng nhìn sang, dưới đại thụ là một vùng đất trống, bên trên còn xây dựng một vài nhà tranh, thoạt nhìn như đây là một cái thôn làng.
Nhưng so với thôn làng phàm nhân ở Huyền Vũ Vực thì cái thôn này lạc hậu hơn nhiều, những căn nhà này đều được xây dựng bằng cách đơn giản nhất, cả thôn đều không có chút vết tích ngói, gạch.
Lúc này, thôn có vẻ rất tĩnh lặng, ngoại trừ lửa trại cháy hừng hực ở giữa thôn thì rất vắng lặng như thôn bỏ hoang.
“Nhà này… Có phải hơi nhỏ không?” Thiên Nhạc vuốt cằm, hỏi đầy hoài nghi.
Từ Tử Nham sửng sốt, vừa rồi khoảng cách hơi xa nên anh chỉ chú ý mấy căn nhà. Bây giờ được Thiên Nhạc nhắc nhở, anh mới thấy hình thức căn nhà không chỉ đơn sơ mà còn chỉ cao bằng một người.
Dựa theo suy luận bình thường, nếu nhà chỉ cao như vậy thì người ở đây chỉ cao bằng nửa người à?
U hu hu hu ——
Theo tiếng khóc vang lên, một đám tiểu nhân cao hơn nửa người từ nhà tranh chui ra, tụ tập bên đống lửa trại.
Ba người không đến gần cái thôn kia nên đám tiểu nhân này không phát hiện sự tồn tại của bọn họ.
Nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, những tiểu nhân này xấu kinh thiên động địa. Tuy rằng cũng có tứ chi như con người nhưng đầu của họ bự đến thần kỳ, hơn nữa cả đầu nhìn y như khoai tây nẩy mầm, không chỉ gồ ghề mà nơi vốn phát triển ngũ quan chỉ có một cái hố sâu.
Trên người họ mặc da thú nguyên thủy, nam thì mặc váy da thú, nữ thì thêm một miếng da thú quấn quanh ngực, nhưng bất kể là nam hay nữ thì dáng vẻ của những người này đều na ná nhau. Ít nhất nhìn từ góc độ của Từ Tử Nham, thật sự rất khó phân biệt nam nữ.
“Bộ dạng xấu gớm.” Thiên Nhạc bĩu môi.
Từ Tử Nham cũng gật đầu đồng ý với bệnh thần kinh Thiên Nhạc, đúng thật là rất xấu.
“Bọn họ đang làm gì?” Từ Tử Dung tò mò hỏi.
Từ Tử Nham nhìn vài lần, nhìn ra một chút manh mối thì hào hứng giải thích nghi ngờ cho đệ đệ: “Xem động tác của họ thì hình như đang hiến tế.”
“Hiến tế?” Từ Tử Dung mờ mịt.
Lúc này Từ Tử Nham mới biết người tu chân đều nghịch thiên mà đi, thứ mà người tu chân thờ phụng chính là cầu người không bằng cầu mình, sao có thể biết hiến tế là gì. Cho nên hành động có vẻ rõ ràng trong mắt anh lại có chút xa lạ đối với Từ Tử Dung và Thiên Nhạc.
Dựa vào chút kiến thức đơn giản, anh giải thích cho hai người hiểu cái gì gọi là hiến tế.
Từ Tử Dung cười khinh thường: “Cầu thần?”
Thiên Nhạc cũng cười nhạo, xem ra hắn cũng khinh thường loại hành vi hiến tế này.
Từ Tử Nham trợn mắt, anh vừa nhìn đã biết điều kiện sống của người khoai tây rất lạc hậu. Bọn họ lại không biết tu tiên này nọ, có loại suy nghĩ sùng bái thần tiên cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhưng anh lại không biết, nếu có tu sĩ khác ở đây thì chắc họ cũng sẽ có thái độ như Từ Tử Dung và Thiên Nhạc. Suy cho cùng thì trong mắt phàm nhân, người tu chân cũng không khác gì thần tiên, thay vì đi cầu ‘thần’ hư vô thì thà tự cố gắng tu luyện, biến bản thân thành thần!
“Ê, ê, bọn họ đi hái mấy cái quả kia kìa.” Tuy Thiên Nhạc rất khinh hành vi hiến tế nhưng cũng vui vẻ xem náo nhiệt.
Từ Tử Nham và Từ Tử Dung cũng nhìn theo, quả nhiên có mấy nữ khoai tây quấn da thú quanh ngực cầm rổ đi hái quả.
Những nữ khoai tây này rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc đã hái đầy rổ, quay trở về lửa trại.
Sau đó, nhóm người này đặt một cái giá nướng khổng lồ lên đống lửa trại, xâu một thi thể lên giá nướng.
Từ Tử Nham: ….. Đê ma ma.